Tôi và Hưng yêu nhau suốt 5 năm, từ những ngày cả hai chỉ có hai bàn tay trắng. Tôi ở bên anh khi anh thất nghiệp, khi anh vay tiền tôi để mở công ty. Vậy mà, khi vừa lên chức phó giám đốc, anh ta nói một câu:
“Anh xin lỗi, anh và em không còn cùng một thế giới nữa.”
Thế giới mới của anh — là cô thư ký trẻ trung, son phấn thơm nức. Còn tôi — là cô gái 28 tuổi, trắng tay, vừa mất tình yêu, vừa mất tuổi xuân.
Tôi mệt mỏi, tủi nhục đến mức chỉ muốn rời khỏi thành phố. Mẹ tôi nhìn tôi rồi thở dài:
“Hay con lấy thằng Dũng đi. Nó thật thà, hiền lành, thương con từ bé. Ở quê cực chút nhưng yên ổn.”
Dũng — anh trai nuôi tôi từng coi như “ông anh nhà quê”. Cả đời anh chỉ biết chăn vịt, chân tay lúc nào cũng đen nhẻm, mùi bùn với mùi rơm rạ lẫn vào nhau.
Tôi gật đầu, không phải vì yêu, mà vì muốn có một nơi để trốn.
Đám cưới giản đơn
Chỉ vài mâm cơm, vài tiếng loa cũ phát nhạc. Dũng nắm tay tôi, run run như thể sợ tôi sẽ đổi ý.
Tối đó, trời mưa to. Nhà dột, điện mất. Anh loay hoay mãi rồi cười:
“Mình qua chuồng vịt nằm tạm cho khỏi ướt. Ở đó kín hơn, em đừng sợ.”
Tôi im lặng đi theo. Mùi ẩm ướt, mùi cỏ rạ, tiếng vịt kêu quang quác bên cạnh. Tôi nghĩ thầm: Đời mình đến đây là hết rồi.
Thế nhưng, Dũng nhẹ nhàng trải chiếc chăn cũ, khều tôi lại, nói nhỏ:
“Anh biết em không thương anh. Nhưng cứ để anh chăm em như cách anh chăm đàn vịt, từng chút một, được không?”
Anh không đụng chạm gì. Suốt đêm chỉ ngồi quạt cho tôi ngủ, sợ tôi lạnh.
Lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi ngủ yên.
Ba năm sau
Tôi mở một trại vịt lớn, Dũng làm kỹ thuật. Anh dậy sớm hơn cả mặt trời, làm lụng không than một lời. Tôi dần hiểu, có người đàn ông không nói lời yêu, nhưng mỗi ngày đều âm thầm vì mình.
Một hôm, tôi nhận được tin Hưng phá sản. Anh ta tìm về, đứng trước cổng trại, nhìn tôi trong chiếc áo bà ba, tay bế con nhỏ:
“Lan… em khác quá. Anh… hối hận.”
Tôi chỉ mỉm cười, chỉ tay về phía Dũng đang bơi thuyền ra giữa ao:
“Đó mới là người đàn ông thật sự.”