×
×

Chồng nh;ẫn t;âm bỏ mặc vợ dại con thơ, mẹ nm li:ệ:t ở nhà gần 1 năm, ngày về ch;et đứng trước cảnh tượng giữa sân

8 Tháng B::ỏ Mặc Vợ D::ại Con Thơ, mẹ liệt giường ở nhà Ngày Về Chồng “Ch;:ết Đứng” Giữa Sân

Tuấn ném mạnh cái túi du lịch lên giường, tiếng dây kéo va vào thành gỗ khô khốc. Trong căn phòng nồng nặc mùi sữa chua loét, mùi dầu gió và cả cái mùi khai khai của tã lót chưa kịp giặt, tiếng trẻ con khóc ngằn ngặt như xé vải.

Hạnh – vợ Tuấn – tóc tai rũ rượi, bộ quần áo sau sinh rộng thùng thình, cũ mèm, tay vừa bế con vừa níu lấy vạt áo chồng: — “Anh đi thật sao? Con mới được một tháng, mẹ thì nằm liệt giường chưa ai lo. Anh đi rồi em xoay xở thế nào?”

Tuấn hất tay vợ ra, ánh mắt hằn lên sự chán ghét tột độ. Anh nhìn vợ như nhìn một gánh nợ đời: — “Không đi thì lấy gì mà tọng vào mồm? Cô nhìn lại cô xem, đẻ xong thì sồ sề, xấu xí, lại còn suốt ngày chỉ biết ngửa tay xin tiền. Tôi chán cái cảnh này tận cổ rồi! Ở nhà mà lo hầu hạ mẹ tôi cho tốt. Đừng có gọi điện làm phiền, bao giờ có tiền tôi gửi, không thì tự mà kiếm cách mà sống.”

Nói rồi, Tuấn bước thẳng ra cửa, không thèm ngoái lại nhìn đứa con đỏ hỏn đang gào khóc trên tay mẹ. Anh ta cảm thấy nhẹ nhõm như vừa trút được tảng đá ngàn cân. Với Tuấn, ngôi nhà này giờ đây chỉ là một cái lồng tù túng với hai “cục nợ”: một bà già liệt nửa người và một bà vợ ăn bám vô dụng.

Tuấn lên thành phố, lao vào những cuộc vui. Mang tiếng đi làm ăn xa nhưng thực chất là anh trốn chạy trách nhiệm. Anh làm quản lý cho một quán karaoke, tiền kiếm được cũng khá, nhưng nướng hết vào nhậu nhẹt và những cô em “tay vịn” nóng bỏng, thơm phức mùi nước hoa – khác hẳn mùi sữa gây gây của Hạnh.

Thỉnh thoảng, Hạnh gọi điện. Lần đầu Tuấn nghe máy, quát tháo ầm ĩ khi cô hỏi tiền mua bỉm. Những lần sau, anh chặn số. “Mặc kệ nó,” Tuấn nghĩ, “Đói thì đầu gối phải bò. Không có tôi, để xem cô sống được mấy ngày.”

Suốt 8 tháng trời, Tuấn chỉ gửi về đúng hai lần, mỗi lần 2 triệu, coi như bố thí. Anh đinh ninh rằng ở quê, Hạnh chắc đang vật lộn trong nghèo đói, nhà cửa chắc chắn đã bẩn thỉu, mẹ anh chắc lở loét vì không ai chăm sóc tử tế. Anh hả hê với suy nghĩ: “Cho cô biết thế nào là giá trị của thằng chồng này.”

Đến tháng thứ 8, quán karaoke bị đóng cửa do vi phạm quy định. Tuấn mất việc, tiền túi cũng cạn. Không còn chỗ bám víu, anh đành xách túi mò về quê, trong đầu vẽ ra viễn cảnh sẽ “ra uy” với vợ, bắt cô phải phục dịch mình như ông hoàng để chuộc lỗi vì đã “vô dụng”.

Chiếc xe khách thả Tuấn xuống đầu làng vào một buổi chiều muộn. Vừa đi bộ về đến ngõ, Tuấn đã thấy lạ. Con đường đất lầy lội trước cửa nhà anh ngày xưa giờ đã được đổ bê tông phẳng lì. “Chắc nhà nước làm đường nông thôn mới,” Tuấn nhún vai.

Nhưng khi đứng trước cổng nhà mình, Tuấn sững sờ. Cánh cổng sắt gỉ sét ngày nào đã biến mất, thay vào đó là cổng mới tinh, tường bao được sơn trắng toát, bên trên còn trồng hoa giấy rực rỡ. Tuấn dụi mắt. Có khi nào anh đi nhầm nhà? Nhưng không, cây xoài cổ thụ góc vườn vẫn còn đó.

Anh rụt rè đẩy cổng bước vào. Sân gạch rêu phong ngày trước giờ được lát đá sạch bong. Và điều khiến anh kinh hãi nhất là những gì đang diễn ra bên trong sân. Khoảng chục người đang tất bật đóng hàng. Tiếng băng dính xèn xẹt, tiếng chốt đơn, tiếng cười nói rôm rả vang lên không ngớt. Những thùng hàng carton xếp chồng cao ngất ngưởng, dán nhãn mác chuyên nghiệp.

— “Nhanh tay lên các chị ơi, chuyến xe tải sắp đến bốc hàng rồi!” – Một giọng nói lảnh lót, uy quyền vang lên.

Tuấn giật mình. Giọng nói này… quen quá. Từ trong nhà bước ra, một người phụ nữ khiến Tuấn đánh rơi cả túi hành lý xuống đất. Là Hạnh. Nhưng không phải Hạnh lôi thôi, béo ú, mặt đầy mụn của 8 tháng trước.

Trước mặt Tuấn là một người phụ nữ có vóc dáng thon gọn, làn da trắng mịn màng, mái tóc được uốn sóng bồng bềnh, mặc chiếc váy công sở ôm sát tôn lên những đường cong quyến rũ. Cô đang cầm chiếc máy tính bảng, chỉ đạo nhân viên một cách thành thạo. Khí chất toát ra từ cô không phải là sự cam chịu, mà là sự tự tin của một bà chủ.

Càng kinh hãi hơn, Tuấn nhìn thấy mẹ mình. Bà không nằm bẹp dí trong căn buồng tối tăm khai khắm như anh tưởng tượng. Mẹ anh đang ngồi trên chiếc xe lăn điện hiện đại ngoài hiên, da dẻ hồng hào, sạch sẽ, đang cười móm mém xem tivi màn hình lớn treo tường. Bên cạnh bà là một cô giúp việc đang bón cam cho bà ăn.

Cảnh tượng ấy như một cú tát trời giáng vào mặt Tuấn. Anh đứng chôn chân, miệng há hốc, không thốt nên lời. Mọi thứ quá sung túc, quá hạnh phúc… và hoàn toàn vắng bóng anh.

Lúc này, Hạnh mới ngước mắt lên. Ánh mắt cô chạm phải Tuấn. Không có sự mừng rỡ, không có sự oán trách, chỉ có một sự lạnh lùng đến thấu xương. Cô ra hiệu cho nhân viên tiếp tục làm việc, rồi chậm rãi bước tới chỗ Tuấn, khoanh tay trước ngực: — “Anh về đấy à? Về lấy đồ hay về làm gì?”

Tuấn lắp bắp, cố lấy lại chút sĩ diện của người chồng: — “Cô… cô làm cái trò gì ở nhà tôi thế này? Tiền ở đâu ra? Hay cô làm chuyện gì bậy bạ?”

Hạnh bật cười, tiếng cười chua chát nhưng đầy kiêu hãnh: — “Bậy bạ? Anh nghĩ ai cũng bẩn thỉu như tư tưởng của anh sao? Ngày anh đi, để lại cho tôi 500 nghìn và hai mạng người cần nuôi sống. Tôi khóc cạn nước mắt rồi nhận ra: khóc không ra tiền. Tôi bắt đầu bán lại công thức làm mắm tép chưng thịt gia truyền của bà ngoại. Trời thương, người ta ăn ngon, người ta đồn nhau. Tôi livestream, tôi bán hàng online. Từ vài đơn, giờ mỗi ngày tôi xuất đi cả nghìn hộp.”

Cô bước lại gần Tuấn hơn, nhìn thẳng vào mắt anh: — “Anh nhìn mẹ đi. Nhờ tiền tôi kiếm được, tôi thuê bác sĩ vật lý trị liệu về tận nhà, thuê người chăm sóc mẹ 24/24. Mẹ khỏe lại rồi, chân tay cử động được rồi. Còn anh? 8 tháng qua anh ở đâu?”

Bảo hiểm sức khỏe

Tuấn cứng họng. Sự thật phơi bày khiến anh xấu hổ ê chề. Anh nhìn quanh, thấy những người làm công đang nhìn mình với ánh mắt tò mò pha lẫn khinh bỉ. Mẹ Tuấn lúc này mới xoay xe lăn lại, giọng bà run run nhưng đanh thép: — “Thằng Tuấn đấy à? Mày đi luôn đi. Ngày mày đi, mày bảo vợ mày là đồ ăn bám. Giờ cái nhà này, từ viên gạch đến bát cơm mày ăn, đều là của nó làm ra. Tao chỉ nhận con Hạnh là con, còn loại con bất hiếu, bỏ mặc mẹ già vợ dại như mày, tao không có!”

Tuấn quỳ sụp xuống. Anh đã tưởng mình là trụ cột, là người ban phát sự sống cho cái nhà này. Nhưng hóa ra, anh chỉ là một khối u ác tính mà khi cắt bỏ đi, cơ thể ấy mới thực sự hồi sinh rực rỡ.

Hạnh ném cái túi hành lý của Tuấn ra ngoài cổng, lạnh lùng nói: — “Đơn ly hôn em đã ký và gửi lên tòa, chắc anh chưa nhận được vì anh trốn chui trốn lủi. Giờ thì mời anh ra khỏi nhà em. Ở đây không có chỗ cho người thừa. À tiện trả luôn anh 4 triệu bạc 2 lần anh gửi về. 3 mẹ con tôi cần gì những đồng tiền bố thí của anh”.

Cánh cổng đồng đóng sầm lại trước mặt Tuấn. Anh đứng trơ trọi giữa đường, nhìn vào cơ ngơi bề thế bên trong, nghe tiếng cười nói vui vẻ của vợ con và mẹ già. 8 tháng. Chỉ 8 tháng để anh đánh mất tất cả. Và thứ anh nhận lại không phải là sự phục tùng, mà là sự khinh bỉ tột cùng dành cho kẻ đã không biết trân trọng gia đình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News