Chủ lực Quek Izaac của Singapore out trình so với Đông Nam Á là nhờ thường xuyên tham gia các giải ITTF World Tour.
ĐT bóng bàn đồng đội nam Việt Nam thua Singapore ở chung kết SEA Games 33: Kết quả của đầu tư nửa vời?
Tối 14/12, trận chung kết đồng đội nam bóng bàn SEA Games 33 diễn ra giữa đội tuyển Việt Nam và Singapore, đây được coi là nội dung quan trọng nhất của môn bóng bàn. Kết thúc trận đấu, các tay vợt Việt Nam đã để thua 2 – 3 và giành tấm HCB. Đầu tiên, để vào được trận chung kết, các tay vợt Việt Nam đã rất nỗ lực, thể hiện được năng lực của mình. Công bằng mà nói, không chỉ HCB là thành tích tốt, so với thành tích HCĐ của kỳ Đại hội trước, mà căn cứ vào tương quan trình độ giữa các nền bóng bàn trong khu vực, kết quả này cũng rất đáng khen rồi.
Trước khi trận chung kết đồng đội nam bóng bàn SEA Games 33 diễn ra, đa số người hâm mộ bóng bàn đều đánh giá, ĐT Singapore đứng cửa trên, với các vận động viên tuy trẻ tuổi, nhưng được đào tạo tốt và được cọ sát quanh năm ở các giải ITTF World Tour, đặc biệt là Quek Yong Izaac, VĐV đã từng đứng trong Top 100 thế giới trong bảng xếp hang các tay vợt nam bóng bàn của liên đoàn bóng bàn thế giới ITTF. Thời điển hiện tại, Quek Yong Izaac đang đứng ở vị trí 139 trên bảng xếp hạng này. Để tiện so sánh, bóng bàn Việt Nam không có VĐV nào được xếp hạng trong bảng xếp hạng này cả.

Tuy nhiên, nhiều đánh giá cho rằng ĐT Việt Nam có cơ hội giành HCV với kịch bản: chấp nhận thua 2 trận trước chủ lực của Singapore là Quek Yong Izaac, nhưng sẽ chiến thắng 3 trận còn lại. Thực tế, ở trận mở màn, Tú “mẩu” xuất sắc thắng Pang Yew En Koen 3 – 1. Trận thứ 2, Đinh Anh Hoàng thua nhanh Quek Yong Izaac 0 – 3. Trận thứ yếu, có người cho rằng Đức Tuân thắng Josh Chua nhờ vđv này bị chấn thương chân. Nhưng thực tế, sau ván 1 bị ngợp bởi lối đánh “bạo lực”, phát một, phản công phải trái demi nhanh của Josh Chua, Đức Tuân đã điều chỉnh rất hay, cho đến thời điểm Josh Chua bị chấn thương, tỷ số ván đấu đang là 9 – 5 nghiêng về Tuân. Kể cả khi đã bị chấn thương, với lối đánh ôm bàn, không di chuyển nhiều, đánh bóng kiểu “cảm tử”, tay vợt này cũng đã gây không ít khó khăn cho Tuân. Chỉ đến khi Tuân điều chỉnh, khai thác vào điểm yếu khó di chuyển do chấn thương chân của Josh Chua, bằng cách đưa bóng ít lực sang tay thuận của vđv này, bắt tay vợt này muốn đánh được mạnh và an toàn thì phải di chuyển chuẩn bị, khi đó tay vợt thứ yếu của ĐT Singapoer này mới bất lực thực sự.
Trận thứ 4 là cuộc đối đầu của Hoàng “Max” và Pang Yew En Koen, theo kịch bản, muốn có HCV, vđv Việt Nam phải thắng, nhưng rất tiếc, Hoàng “Max” đã để thua 3 – 1. Tất cả được định đoạt trong trận quyết định giữa Tú “Mẩu” và Quek Yong Izaac, đến đây, kịch bản lại đúng, Quek Yong Izaac thắng trận thứ 2 của mình.
Như vậy, chúng ta có thể thấy, tạo ra khác biệt giữa HCV và HCB, phân biệt cao thấp giữa bóng bàn Việt Nam và bóng bàn Singapore chính là vai trò của Quek Yong Izaac. Tay vợt này có lối đánh ôm bàn, khác biệt và out trình so với phần còn lại của Đông Nam Á. Gần như khi Hoàng “Max” hay Tú “Mẩu” giao bóng, anh ta đều vẩy trái tấn công ngay, đẩy đối phương đang chủ động giao bóng trở thành bị động đỡ đòn. Với kỹ thuật đánh bóng sớm, nửa nảy, tốc độ bóng nhanh, đó là lý do Hoàng “Max” thường không thể phòng thủ thành công. Cả Tú “Mẩu” cũng vậy, tuy chống đỡ tốt hơn đồng đội, nhưng gần như cứ giao bóng sang là bị đánh, kể cả điểm quyết định ở ván cuối cùng, giao bóng xoáy ngược về hẳn bên phải đối phương rồi, vậy mà Quek Yong Izaac vẫn di chuyển kịp sang phải để vẩy trái thành công.
Một sự khác biệt nữa là vấn đề tâm lý thi đấu. Như Nguyễn Đức Tuân, vốn thi đấu rất hay và hiệu quả khi có trạng thái hưng phấn cao, thể hiện ở cách anh hét lên sau mỗi pha bóng, nhưng điểm yếu là trạng thái này đôi khi lại không kéo đủ dài đến hết trận, và khi đó, tính hiệu quả trong các pha đánh của anh giảm hẳn. Còn Đinh Anh Hoàng, nhìn nét mặt nhăn nhó của anh, ta có cảm giác rằng khi anh đánh với Quek Yong Izaac, anh không còn tư duy, tính toán gì được nữa. Có người sẽ cho rằng đối phương quá hay, mình không thể làm gì được. Nhưng khi xem Tú “Mẩu” đánh với tay vợt này, rõ ràng ta thấy Tú tính toán từng quả một, dù có thể tính toán đó không thành công. Trong khi Quek Yong Izaac thì mặt không biến sắc, không hét, không nhăn nhó, không cười, cứ lỳ lợm đánh.
Bằng thế trận tương đối cân bằng của trận Tú “Mẩu” gặp Quek Yong Izaac, chúng ta thấy trình độ của tay vợt Việt Nam không kém quá xa, chỉ là Tú không kịp thích nghi được với tốc độ quá nhanh của đối phương, thứ tốc độ được rèn luyện qua các trận đấu đỉnh cao với các tay vợt hàng đầu thế giới.
Việc các tay vợt Việt Nam không có tên trên bảng xếp hạng của ITTF là do họ không tham gia thi đấu ở hệ thống các giải đấu của ITTF chứ không phải do họ quá kém, nhưng lý do làm cho họ không có tên trên bảng xếp hạng này cũng là nguyên nhân làm cho trình độ, khả năng của họ bị hạn chế, cả về kỹ thuật lẫn tâm lý thi đấu như đã nêu ở trên. Tình trạng này không chỉ diễn ra ở bóng bàn nam, mà điều tương tự diễn ra ở bóng bàn nữ, mà trận các tay đội đồng đội nữ Việt Nam bị thua nữ Thái Lan 1 – 3 vừa qua là ví dụ điển hình. Các tay vợt nữ Thái Lan đều có tên trên bảng xếp hạng ITTF và thường xuyên tham gia các giải đấu của ITTF.
Đến đây, bóng bàn Việt Nam bộc lộ một vướng mắc, đó là chúng ta đã đầu tư các trung tâm đào tạo bóng bàn khắp cả nước, và để có thành tích chung cho quốc gia, mang lại vinh quang cho đất nước ở các giải đấu quốc tế như SEA Games, ASIAD, Olympic, chúng ta cần có các vận động viên bóng bàn tài năng, dạn dày kinh nghiệm, vững vàng bản lĩnh. …và đó là câu chuyện, là thành tích của quốc gia. Nhưng để các vận động viên có cơ hội trở thành như vậy, họ không chỉ cần được đào tạo bài bản, đầy đủ ở các trung tâm bóng bàn của quốc gia, mà họ phải được tham gia, rèn luyện, trau dồi kỹ thuật, kinh nghiệm ở các giải đấu của thế giới … phần này hiện tại lại là câu chuyện kinh phí cá nhân, là thành tích ghi nhận, các giải thưởng của cá nhân, mà thứ tự xếp hạng cá nhân trên bảng xếp hạng ITTF là một biểu hiện.
Cho đến khi nào, nhu cầu của quốc gia và vấn đề cá nhân vận động viên hòa làm một, các vận động viên yên tâm luyện tập, tham gia được nhiều giải đấu quốc tế, chứ không phải vừa luyện tập thi đấu, vừa lo di dạy kỹ thuật cơ bản, bán dụng cụ bóng bàn để kiếm sống, khi đó bóng bàn Việt Nam mới bước ra thế giới được, nếu không thì lần thắng ĐT Singapore cách đây 8 năm mãi là kỳ tích, không biết đến bao giờ mới lặp lại được.
Nguồn: https://danviet.vn/dt-bong-ban-dong-doi-nam-viet-nam-thua-singapore-o-chung-ket-sea-games-33-ket-qua-cua-dau-tu-nua-voi-d1387277.html