Chồng tôi vừa nhận được tin nhắn từ mẹ: “Tối nay về ăn cơm nhé con. Bác gái vừa gửi biếu mấy cân giò thủ, mẹ làm thêm món nem tai cho cả nhà.” Chúng tôi vội vàng thu xếp công việc, cả hai đều hào hứng.
Khi tôi về đến nhà, không khí đã rộn ràng. Tôi vừa bước vào, mẹ đã tươi cười kéo tay: “Con dâu về đấy à. May quá, mẹ vừa chuẩn bị xong hai con gà trống thiến to, đẹp lắm. Con mang về cho cả nhà bồi dưỡng.”
Tôi ngạc nhiên: “Sao lại là gà trống hả mẹ? Gà trống chỉ để cúng thôi chứ, gà mái tơ mới là gà bồi dưỡng chứ?”
Mẹ tôi nhìn quanh, rồi ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Mẹ biết con thích món gà hầm sâm lắm, nên mẹ mới giữ lại. Mấy con gà mái, mẹ đã đem sang cho con dâu út rồi.”
Tôi đang định cảm ơn mẹ thì ở bàn bên, em dâu út, Hương – người vừa sinh con được một tuần, bỗng bật cười nhỏ nhưng đầy châm biếm.
“Ôi chao! Gà trống á?” – Hương nói, giọng cao và có vẻ bất mãn, không hề giấu giếm. “Chị dâu thật là may mắn. Bà đẻ mới cần bồi dưỡng gà mái. Chị được mẹ cho hẳn gà trống to thế này, chắc phải là gà quý lắm đấy!”
Mặt mẹ tôi vốn hiền lành, từ tốn, thoáng chút bối rối. Bà cười hòa hoãn: “Thì… gà nào cũng là gà bổ thôi con. Mẹ biết con dâu cả thích gà trống hơn. Mấy con gà mái tơ mẹ gửi sang cho con hết rồi mà.”
Hương hầm hừ, lẩm bẩm đủ to để cả nhà nghe thấy: “Gà mái bồi dưỡng cho mẹ tròn con vuông, gà trống chỉ để… cúng! Đúng là mẹ thương con dâu cả hơn. Sống ở đây bao nhiêu năm, đẻ cháu đích tôn cho nhà này, mà vẫn thua một người lâu lâu mới về thăm.”
Cả nhà im lặng. Tôi thấy mặt chồng tôi căng thẳng. Mẹ tôi chỉ biết cười trừ, tay vội vàng bọc lại hai con gà, có vẻ rất tủi thân.
Tôi nhìn em dâu, ánh mắt khó chịu nhưng không nói gì. Tôi hiểu, cô ấy đang tự ti và bất mãn vì cho rằng mình bị đối xử thiên vị, dù thực chất, mẹ tôi chỉ muốn làm vui lòng tất cả các con.
Đêm đó, tôi không ngủ được. Câu nói của Hương cứ văng vẳng trong đầu tôi: “Gà trống chỉ để… cúng!” và thái độ hằn học, chèn ép mẹ chồng hiền lành khiến tôi không thể bỏ qua.
Sáng hôm sau, tôi lái xe thẳng đến một khu chợ lớn, sau đó ghé qua một trung tâm xét nghiệm uy tín. Tôi làm một việc mà chồng tôi cũng không hề hay biết.
Chiều hôm đó, tôi mang một chiếc túi giấy sang nhà mẹ, nói là có chút quà biếu em dâu.
Hương vừa thấy tôi, mặt đã lại cau có. Cô ấy nhìn chiếc túi giấy một cách khinh khỉnh: “Chị lại định mang cái gì sang nữa đây? Tôi mới sinh, không dùng đồ linh tinh đâu.”
Tôi đặt chiếc túi xuống bàn, giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Quà này không phải là gà, cũng không phải là yến sào. Nhưng nó rất cần thiết cho cháu và em lúc này. Em cứ xem đi.”
Hương miễn cưỡng mở ra. Bên trong chiếc túi giấy không có gì ngoài một chiếc phong bì mỏng, một hộp sữa non, và một tờ giấy gấp tư.
Hương nhíu mày, mở tờ giấy ra. Càng đọc, mặt cô ấy càng tái mét, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Đó là kết quả xét nghiệm dị ứng thức ăn của đứa bé.
Tôi hít một hơi sâu và nói bằng giọng từ tốn, nhưng đủ sức nặng:
“Hôm qua, mẹ chỉ định đùa vui thôi, nhưng câu nói của em đã làm mẹ rất buồn. Em nói gà trống chỉ để cúng, gà mái mới bồi dưỡng. Nhưng chính em mới là người cần phải ‘cúng’ ngay tất cả các món tanh, các loại đạm dễ gây dị ứng.”
Tôi chỉ vào kết quả xét nghiệm:
“Sáng nay, chị đã đi làm xét nghiệm dị ứng chéo từ máu cu cháu. Chị không muốn làm lớn chuyện nên chỉ đưa em xem. Kết quả cho thấy cháu bé có mức độ nhạy cảm cao với đạm lòng trắng trứng, đạm thịt gà và hải sản. Nếu em cứ tiếp tục tẩm bổ bằng các món này, con bé sẽ bị đi ngoài, nổi mẩn nặng hơn, mà em lại không biết tại sao.”
“Chị đã mua loại sữa non dành cho trẻ nhạy cảm và một danh sách thực phẩm cần tránh. Mẹ cho chị hai con gà trống không phải vì thương chị hơn, mà là vì mẹ muốn giữ lại những thứ tốt nhất cho cháu – những thứ em tưởng là bồi dưỡng, nhưng lại là độc dược với cháu.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt em dâu: “Sức khỏe của con là quan trọng nhất. Sự bực tức, ích kỷ, và lòng đố kị chỉ khiến em nhìn nhận mọi thứ sai lệch. Mẹ đã quá hiền để em bắt nạt. Em phải hiểu, lòng tốt của mẹ không phải là điểm yếu để em dùng lời nói châm chọc.”
Hương run rẩy buông tờ giấy xuống. Tất cả sự kiêu ngạo, bất mãn của cô ấy tan biến. Cô ấy nhớ lại những đêm con quấy khóc không dứt, những nốt mẩn đỏ lấm tấm mà cô ấy cứ tưởng là do nóng, do bỉm.
Hương nhìn tôi, hai mắt đỏ hoe.
“Em… em xin lỗi chị. Em xin lỗi vì thái độ tệ hại hôm qua. Em xin lỗi vì đã trách mẹ…” – Hương nghẹn lại. “Em… em chỉ nghĩ rằng… em sinh con cho nhà này nên em phải được ưu tiên. Em đã quá hồ đồ và ngu ngốc. Cảm ơn chị. Thật sự cảm ơn chị đã nghĩ cho cháu.”
Tôi mỉm cười, giọng dịu lại: “Không sao. Chị về đây chỉ để nói cho em biết điều này thôi. Chăm sóc con mới sinh là việc khó khăn, tâm lý em không ổn định cũng là chuyện dễ hiểu. Giờ em cứ yên tâm mà nghỉ ngơi. Em nhớ tránh những món này, rồi sức khỏe cháu sẽ tốt lên.”
Tôi đứng dậy, để lại chiếc túi giấy và kết quả xét nghiệm. Bài học được trao đi không phải bằng lời quát mắng, mà bằng sự thấu đáo và tấm lòng vì đứa cháu.
Ra đến cổng, tôi thấy mẹ đang đứng đó, nhìn tôi với ánh mắt biết ơn và yêu thương vô bờ bến. Tôi không cần giải thích gì thêm, mẹ đã hiểu tất cả.