×
×

“Mẹ ơi lát nữa ra ngoài được, con muốn uống nước. Sáng mai mẹ vẫn đưa con đi chơi như mẹ đã hứa nhé”!

Ánh trăng cuối tháng chênh chếch hắt qua khe cửa sổ, đậu trên sàn nhà gỗ lặng im. Trong căn nhà ba tầng nhỏ xinh, năm thành viên của gia đình đang chìm trong giấc ngủ sâu.

Tầng ba, phòng ông bà và phòng vợ chồng. Tầng hai là phòng của bé An, đứa cháu nhỏ lên năm tuổi, bé ngủ cùng bố mẹ tối nay. Bé cuộn tròn trong lòng mẹ, hơi thở đều đặn và ngọt ngào như một lời ru êm đềm.

Mọi thứ yên bình, cho đến khoảnh khắc đó.

Kim đồng hồ vừa nhích qua giờ sáng.

Một tiếng “bụp” khô khốc, sau đó là tiếng nổ lớn hơn, nghe như một thùng phuy bị bung ra, vang lên từ tầng một. Tiếp theo là những tiếng lách tách điên cuồng, như một con quỷ đang thè lưỡi liếm mọi thứ.

Khói.

Khói đen đặc quánh như mực tàu, mang theo mùi khét lẹt của nhựa cháy và hóa chất, nhanh chóng bò lên theo cầu thang gỗ.

Anh Hùng, người cha, là người tỉnh giấc đầu tiên. Anh choàng tỉnh, nhận ra cái mùi ghê rợn đang bóp nghẹt buồng phổi. Mắt anh mở lớn, nhìn thấy hành lang đã bị nuốt chửng bởi một màn sương đen.

“Em ơi! Dậy! Cháy! Cháy nhà rồi!” Anh Hùng gào lên, giọng lạc đi vì hoảng sợ.

Chị Lan, người mẹ, bật dậy. Trong ánh sáng leo lét mờ ảo từ đèn ngủ, chị chỉ kịp nhìn thấy bé An đang dụi mắt.

Lúc này, tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên từ phòng bên cạnh. Ông bà đã tỉnh. “Hùng! Lan! Chuyện gì vậy con? Khói… nhiều quá!”

“Bố mẹ đừng ra! Cháy dưới tầng một rồi!”

Anh Hùng cố gắng mở cửa phòng, nhưng luồng khí nóng bỏng và làn khói độc lập tức đánh úp, khiến anh phải lùi lại, ho sặc sụa. Cầu thang, lối thoát duy nhất, lúc này đã biến thành ống khói.

Ánh lửa đỏ quạch bắt đầu le lói hắt lên từ khoảng thông tầng, nhảy múa trên tường. Tiếng ‘réo’ của lửa dữ dội nuốt chửng mọi âm thanh khác.

Trong cơn hỗn loạn đó, một tiếng khóc nhỏ bé, yếu ớt cất lên, ghim thẳng vào trái tim người mẹ.

Bé An, khuôn mặt đỏ gay vì nóng, đôi mắt ngấn nước nhìn mẹ.

Mẹ ơi… con không thở được… Con nóng quá…

Lời nói đó, như một lưỡi dao sắc lạnh, xé toang sự bình tĩnh cuối cùng của cả nhà.

Chị Lan ôm chặt con vào lòng, nước mắt tuôn như mưa. “An của mẹ! Cố lên con! Bố mẹ sẽ đưa con ra!”

“Mẹ ơi lát nữa ra ngoài được, con muốn uống nước. Sáng mai mẹ vẫn đưa con đi chơi như mẹ đã hứa nhé”! – Từng lời An nói như xoáy vào tâm can chị Lan.

Anh Hùng dùng hết sức đấm mạnh vào ô cửa sổ, kính vỡ tung tóe. Anh gào toáng lên giữa màn đêm: “Cứu! Cứu với! Có ai không! Cháy nhà! Cứu!”

Tiếng gào của anh lẫn vào tiếng còi xe inh ỏi từ xa vọng lại, lẫn vào tiếng lửa đang reo lên chiến thắng. Nhưng mọi thứ quá xa, quá muộn.

Ông bà ở phòng bên cạnh, lúc này đã nhận ra sự thật khủng khiếp. Tiếng ho sặc sụa của ông bà vọng lại, xen lẫn tiếng nức nở đau đớn. Họ không thể đến bên con cháu, không thể làm gì.

Gia đình người mắc kẹt.

Chị Lan ôm con, cảm nhận hơi thở của bé ngày càng yếu đi, thân nhiệt con bé ngày càng nóng hơn. Chị Lan thét lên trong tuyệt vọng:

“Không! An! Đừng mà con! Mẹ hứa! Cuối tuần này mẹ đưa con đi công viên chơi! Mẹ hứa mà! Con phải giữ lời hứa với mẹ chứ!”

Bé An chỉ còn biết nấc lên, ghì chặt lấy mẹ, hơi thở nặng nhọc như kéo cả không khí đặc quánh vào lồng ngực. Đôi mắt bé lim dim, dường như đã không còn nhìn thấy ánh sáng.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, họ chỉ còn biết ôm nhau, để tiếng gào khóc bất lực của người lớn và hơi thở dần lịm đi của đứa trẻ hòa vào nhau, bị nuốt chửng bởi ngọn lửa đang giận dữ, và lời hứa cuối tuần mãi mãi không bao giờ thành hiện thực.

Chiếc xe điện dưới tầng một, thứ tiện ích vô tri, đã trở thành ngọn lửa tử thần, hủy hoại tất cả.

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News