×
×

Học hết THCS, tôi xuống phố làm ở quán karaoke suốt 10 năm mới leo lên được chức quản lý cùng 10 tỷ tiền mặt, tin lời anh khách VIP làm lại cuộc đời bằng dự án xây dựng, tôi tin theo để rồi đổi lại được bài học nhớ đời

Học hết lớp 9, tôi quyết định không thi tiếp lên THPT. Ngày tôi nói với mẹ, bà chỉ ngồi thừ ra, đôi mắt rớm nước:

“Con gái, ở quê này mà không có bằng cấp, sau này khổ lắm…”

Nhưng tôi đã quyết. Tôi không chịu nổi những ngày mưa lạnh, nhìn ruộng đồng loang loáng nước mà nghĩ cả đời sẽ chỉ quanh quẩn như thế. Tôi muốn đi, dù chẳng biết đi đâu.

Thế là tôi xuống Hà Nội, xin làm bật bia – bấm bài ở quán karaoke Chân Trời Mới. Những ngày đầu, tôi vụng về, bị mắng chửi suốt. Có lần làm đổ khay bia lên áo khách, bị quản lý bắt đứng một góc đến nửa đêm. Nhưng rồi tôi quen dần. Quen tiếng nhạc ầm ĩ, quen mùi bia cũ, quen cả những ánh nhìn soi mói. Tôi tự nhủ: “Không sao, miễn còn sức, tôi sẽ trụ được.”

Mười năm trôi qua, tôi leo lên vị trí quản lý quán. Tiền dành dụm cũng được mười tỷ. Tôi tự hào vì mình làm nên tất cả bằng mồ hôi, bằng sự kiên nhẫn và nhục nhằn. Tôi nghĩ, có lẽ giờ mình xứng đáng được sống nhẹ nhàng hơn.

Rồi anh Trung xuất hiện.
Anh là khách quen của quán, dáng cao, nói năng từ tốn, áo sơ mi trắng lúc nào cũng phẳng phiu. Anh bảo làm phó phòng vật tư của công ty xây dựng lớn. Mỗi lần đến hát, anh chỉ ngồi uống rượu, nói chuyện. Không tán tỉnh lố bịch, không chạm vào tôi như những người khác.

Một lần, anh nhìn tôi, nói khẽ:

“Em không giống những cô gái ở đây. Ánh mắt em có buồn, nhưng rất có nghị lực.”

Tôi cười. Có lẽ lâu lắm rồi chưa ai nói với tôi như thế.
Rồi anh bắt đầu hẹn hò, đưa tôi đi ăn, nói chuyện về tương lai. Anh kể về một dự án chung cư cao cấp sắp triển khai, chỉ cần thêm chút vốn, lợi nhuận sẽ gấp ba.
Tôi đã tin.
Tin vào ánh mắt anh, vào lời nói trầm ấm, vào giấc mơ được bước ra khỏi quán hát, sống đời “đàng hoàng” hơn.

Tôi chuyển khoản năm tỷ.
Hai tháng sau, công trình đặt móng. Nhưng rồi anh biến mất.
Điện thoại không liên lạc được. Đến công ty, họ bảo chưa từng có người nào tên Trung làm việc ở đó.
Công an nói ngắn gọn:

“Hắn là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, có mười năm kinh nghiệm, mới từ Campuchia về.”

Tôi như chết lặng. Năm tỷ — là cả thanh xuân, là từng giọt nước mắt và đêm thức trắng. Tôi mất trắng.


Thế rồi, tôi quyết vực dậy, tôi mua lại quán khi chủ cũ nghỉ, đổi bảng hiệu, sửa sang lại. Giờ nó trở thành quán karaoke sang trọng bậc nhất khu vực, khách ra vào toàn dân làm ăn. Tôi vẫn giữ tính kỷ luật cũ – không ai được quỵt tiền, không ai được động tay với nhân viên.

Một đêm, tôi đang ngồi ở quầy, thì có người gọi:

“Chị ơi, phòng VIP 3 có khách đặt riêng, bảo muốn gặp quản lý.”

Tôi bước vào. Ánh đèn mờ, khói thuốc lãng đãng. Người đàn ông quay lưng lại, giọng nói quen thuộc đến gai người:

“Cho anh chai Hennessy loại cũ nhất nhé. Cảm ơn em.”

Tôi chết lặng. Là anh Trung.
Già hơn, bụng phệ hơn, nhưng nụ cười vẫn y như cũ – nụ cười từng khiến tôi tin tưởng mù quáng.

Tôi bước đến, cười nhẹ:

“Lâu rồi không gặp anh.”

Anh quay lại, thoáng sững người rồi cười:

“Ơ… là em à? Lâu quá rồi, em thay đổi nhiều thật.”

Tôi rót rượu, nhìn sâu vào mắt anh:

“Ừ, mười năm rồi. Anh vẫn thích dự án cao cấp chứ?”

Anh cười khẽ, không nhận ra ẩn ý. Tôi bảo nhân viên mang rượu, nói nhỏ:

“Anh đợi một chút, em sẽ giới thiệu cho anh một cơ hội đầu tư mới, lãi còn cao hơn trước.”

Anh cười hào sảng:

“Hay đấy, em vẫn lanh lợi như xưa.”

Tôi chỉ mỉm cười, rồi rời khỏi phòng.
Ba hôm sau, anh Trung bị công an bắt tại một khách sạn 5 sao, trong tay là vali chứa tiền mặt và hồ sơ giả. Đơn tố cáo gửi từ một người “ẩn danh”, kèm bằng chứng chi tiết từng phi vụ anh từng lừa đảo ở Campuchia lẫn Việt Nam.

Tôi không ra mặt. Chỉ ngồi trong văn phòng, nhấp một ngụm cà phê, nhìn dòng tin trên điện thoại:

“Đối tượng Nguyễn Văn Trung, kẻ lừa đảo xuyên quốc gia, vừa bị bắt giữ.”

Tôi cười khẽ. Không hả hê, cũng không đau đớn. Chỉ thấy lòng nhẹ nhõm. Mười năm trước, tôi mất hết. Mười năm sau, tôi lấy lại – không phải bằng tiền, mà bằng sự công bằng.

Tôi đứng dậy, kéo rèm cửa, nhìn ra ngoài. Thành phố lên đèn, rực rỡ như thuở tôi mới đặt chân đến. Nhưng lần này, tôi không còn là cô gái bật bia nữa. Tôi là chủ của Chân Trời Mới, và câu chuyện của tôi – mới chỉ bắt đầu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News