Trở về Viện nghiên cứu trong tình trạng say rượu, sẵn tính xấu xa trong người, Nghiêm đã cưỡng bức Nga – bạn gái của Đức.
Nghiêm tháo nhẫn cưới gây áp lực với Ngân
Nghiêm tỏ ra bị tổn thương khi cho rằng câu nói của Ngân ngụ ý rằng anh ta ép Ngân cưới và rằng nếu không có bầu thì Ngân đã không lấy Nghiêm. Nghiêm đã đẩy cao mức độ tổn thương bằng cách tháo nhẫn cưới khi cả hai nói chuyện với nhau, nói rằng cha con anh ta sẵn sàng trả tự do cho Ngân.
Thấy thái độ của Nghiêm, Ngân tưởng rằng câu nói của mình đã khiến Nghiêm tổn thương và đau khổ nên cô đã dịu giọng nói rằng quyết định cưới Nghiêm là cô tự nguyện. Tiếp đó, Ngân nói tuy cô không rút cổ phần ở công ty của Viễn nhưng sẽ rút khỏi vai trò quản lý để tránh những gặp gỡ không cần thiết và rằng Ngân nghĩ mình đã không để ý đến cảm xúc của chồng.
Nhưng hơn hết, câu nói của Ngân về việc cô sẽ lấy vốn của công ty cô đầu tư cho dự án khởi nghiệp của Nghiêm cũng khiến anh ta cảm thấy lòng dịu đi phần nào và cơn nóng giận được giảm bớt.
Sau khi thấy mọi thứ đã nhẹ nhàng hơn, Ngân đưa lại nhẫn cưới cho Nghiêm, nói rằng với Tép, Nghiêm luôn là ông bố tuyệt vời và cô không muốn chồng vắng bóng giây phút nào trong sự trưởng thành của con.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Nghiêm nói sẽ ở lại Viện nghiên cứu vài ngày vì dù sao anh ta cũng muốn suy nghĩ và cân đối lại cảm xúc sau mọi chuyện. Nghiêm cũng đeo lại chiếc nhẫn cưới.
Nghiêm được bạn tốt quân sư bày mưu tính kế lấy lòng Ngân
Trong cuộc nói chuyện khác sau đó với bạn, Nghiêm đã vô tình thấy nhóm của Viễn đi qua. Anh ta ngay lập tức tỏ ra khó chịu và làu bàu rằng đi đến đây “còn gặp âm binh”. Nghiêm cũng nói với người bạn của mình rằng anh khó chịu khi Ngân không chịu rút cổ phần khỏi công ty Viễn và rằng cả hai luôn kiếm cớ gặp nhau.
Người bạn thấy Nghiêm khó chịu thì nói rằng công ty Viễn đang làm ăn tốt nên chuyện Ngân rút cổ phần chắc chắn là không thể nhưng cảnh báo Nghiêm bằng giọng điệu thọc gậy bánh xe rằng việc cả hai kiếm cớ gặp nhau là không hay chút nào. Người bạn này nhắc Nghiêm nên cẩn thận vì “chẳng biết ma ăn cỗ lúc nào”. Câu nói của người bạn càng làm Nghiêm thêm bực bội, sự căm ghét dành cho Viễn lại bùng lên.
Người bạn sau đó tiếp tục: “Ông phải nói Ngân bằng mọi giá rút cổ phần về, tiền mình mình giữ thì mới yên tâm. Hơn nữa lại tách được đôi đấy ra, sau này việc làm ăn của ông cũng khởi sắc, hình ảnh của ông trong mắt vợ cũng lên một tầm cao mới”.
Nghe bạn nói, Nghiêm suy nghĩ trong giây lát và nói rằng anh ta cảm thấy Ngân chưa tin vào dự án của mình.
“Thế nên cần phải thuyết phục, ra cái vẻ cầu thị vào” – người bạn tiếp tục tiêm vào đầu Nghiêm những toan tính – “Mình cần sự ủng hộ của Ngân. Vấn đề không phải là tiền bạc mà là các đối tác làm ăn, khách hàng thân quen mà Ngân có trong tay”.
“Cô ấy làm xuất nhập khẩu cho nên những mối quan hệ của cô ấy rất có lợi cho những dự án sau này của ông” – người bạn tiếp tục – “Thậm chí cả tư duy kinh tế của vợ ông nữa. Hơi bị oách đấy!”.
“Thôi, say sưa nốt hôm nay đi rồi về với vợ! Phải tỉ tê nhá. Vừa đấm vừa xoa, kiểu gì mà chả xuôi”.
Nghiêm cảm thấy như mình được gợi mở rất nhiều sau cuộc nói chuyện này. Khuôn mặt toan tính và những xấu xa hiện lên rõ nét trên mặt Nghiêm về một tương lai mà anh ta nghĩ có thể thâu tóm được vợ mình.
Nghiêm giở trò đồi bại với bạn gái của Đức, nhận cái kết đắng nghét
Sau khi uống rượu và trở về Viện nghiên cứu, Nghiêm đi qua phòng thí nghiệm và phát hiện Nga – thực tập sinh – vẫn còn đang làm việc chưa về. Nhìn trang phục của Nga, Nghiêm bỗng nảy sinh suy nghĩ đồi bại. Anh ta lấy cớ nhờ Nga làm hộ tài liệu vì ngày mai có cuộc họp sớm mà lại vừa đi uống rượu về nên không đủ tỉnh táo để làm.
Nga không thể chối từ nên đã tới phòng làm việc của Nghiêm. Nghiêm nhân lúc cơ quan vắng vẻ đã chốt cửa phòng và sau đó cưỡng bức Nga.
Đúng lúc này, Đức đang đợi Nga ở sân của Viện nghiên cứu, gọi mãi mà thấy Nga không nghe máy nên quyết định chạy lên tìm. Đức nghe thấy tiếng của Nga từ phòng của Nghiêm nên vội đạp cửa xông vào rồi lao tới đấm Nghiêm không thương tiếc.
Đức tái hợp với nhóm Đại bản doanh
Trọng hẹn Đức ra bờ sông nói chuyện để hỏi tại sao toàn bộ team Thánh Gióng đến gặp Viễn mà Đức lại trốn? Anh ta cũng nói thêm rằng một khi Tú đã quyết tìm thì Đức không thể trốn được. Nhưng vấn đề mấu chốt cuối cùng là Trọng đã quyết định mang nạp Đức cho Tú.
“Xin lỗi nếu như có bán đứng mày” – Trọng nói câu cuối cùng này và sau đó chạy mất.
Khi Trọng vừa bỏ chạy thì Đức nghe giọng Tú gọi tên mình.
“Em cao hơn chị thật rồi. Tại sao nói đi là đi luôn, bao nhiêu năm qua không cho chị một tin tức nào?” – Tú hỏi Đức.
Đáp lại, Đức chỉ nói: “Chị Tú, đã lâu không gặp” và định bỏ đi nhưng Tú đã nhanh tay giữ chặt Đức lại. Cô nói mọi người đều mong nhớ Đức.
“Tại sao đến bây giờ em mới chịu xuất hiện? Tại sao em lại trốn chị?” – Tú hỏi Đức trong nước mắt. Đức đáp lại lời cô: “Thời gian đã trôi qua lâu rồi, em nghĩ mọi người đã thay đổi hết và em không phải là người thấy người sang bắt quàng làm họ đâu ạ”.
Đức cảm thấy rất tự ti về vị trí của mình của hiện tại và định bỏ chạy nhưng đứng sau lưng Đức lúc này là Thư “ống bơ” và Chiến đo. Thư nhìn Đức hỏi: “Điều 10 nội quy của Đại bản doanh là gì?”. “Mãi mãi là bạn dù có phải cách xa nhau” – Đức đáp.
Tú bật khóc và nói rằng dù Quyên đã sang thế giới khác thì Đức vẫn là em trai của cô, không thể khác được, dù có bao nhiêu năm trôi qua đi nữa.
“Thằng ôn con này, bao nhiêu năm nay mày đi đâu hả?” – Chiến đo vừa đấm vào người Đức vừa gào lên trong nước mắt.
Rồi những người bạn đã đoàn tụ cùng nhau trong nước mắt và hạnh phúc.
Trong cuộc nói chuyện sau đó, Đức đã nói ra lý do vì sao lẩn tránh mọi người. Anh cho rằng thời gian trôi qua và mọi người đã thay đổi, ký ức có thể đã phai nhạt nên không muốn làm phiền ai, cứ để ký ức đẹp ngày xưa còn lại trong ký ức. Một phần của việc Đức không muốn gặp lại là vì 2 năm trước Đức đã gặp Bách nhưng đáp lại sự vồn vã của Đức là vẻ ngỡ ngàng của Bách. Bách không hề nhận ra Đức và phản ứng của Bách khiến Đức bị xấu hổ trước những người xung quanh.
Đến lúc này, Tú, Thư và Chiến mới cho Đức biết sự thật về vụ tai nạn của Bách vào ngày nhà Đức rời đi, rằng Bách đã đạp xe đuổi theo rồi gặp tai nạn và sau đó mất hoàn toàn trí nhớ.
Biên vẫn lặng lẽ dõi theo những người bạn của Đại bản doanh
Như lời Chiến nói thì Biên đã không còn liên lạc với cả nhóm 5 năm trước nhưng Chiến cũng cho biết đã tìm được nơi ở của Biên, thậm chí là chụp được ảnh của Biên. Thông tin của Chiến khiến cả nhóm có thêm niềm tin rằng Đại bản doanh của làng Mây cuối cùng đã sắp đoàn tụ.
Trên thực tế, Biên vẫn âm thầm theo dõi những người bạn của mình và bảo vệ họ bằng cách này, cách khác – như hỗ trợ Chiến lấy lại đồ, bảo vệ Thư trước gã đàn ông xấu xa trong công viên… Biên âm thầm ở bên những người bạn của mình nhưng các bạn anh thì đang muốn Biên từ bỏ sự lặng lẽ ấy, đối mặt với họ.
Sau khi Biên vào miền Nam với bố một thời gian thì bố lại lấy vợ mới. Biên đã xin bố cho về làng Mây ở với bà. Bà nội nói rằng từ khi Biên đi bà rất nhớ cậu, rất buồn nhưng cũng vơi đi phần nào nhờ những người bạn của Biên luôn sang chơi. Bà nhắc Biên rằng sau này dù có thế nào cũng phải luôn đối tốt với những người bạn ấy vì họ là “những điều quý giá nhất”.
Biên không nói gì với bà khoảng thời gian sống với bố ra sao. Nhưng vô tình khi Biên cởi áo, bà nội đã nhìn thấy những vết sẹo chằng chịt trên lưng Biên. Biên vội vã lảng tránh câu hỏi của bà về những vết sẹo ấy rồi chạy ra gặp Tú.



