Tôi là con trai duy nhất trong nhà. Vợ tôi làm kế toán, giỏi giữ tiền, giỏi đến mức đến cả lương của tôi cũng bị cô ấy kiểm soát như sổ công quỹ. Mỗi tháng đi làm về, tôi được phát “tiền tiêu vặt” như học sinh tiểu học.
Hai năm chung sống, tôi không dám gửi nổi một đồng về quê cho bố mẹ. Mỗi lần nhắc đến, vợ tôi lại dỗi:
“Lương 13 triệu, nuôi con, đóng học, thuê nhà, ăn uống chưa đủ lại còn đòi gửi về quê à? Ở đó có làm ra đồng nào cho anh chưa?”
Tôi chỉ biết im lặng.
Mẹ tôi thi thoảng gọi lên, giọng vẫn nhẹ như sợ làm phiền:
“Có sao đâu con, mẹ với bố còn trồng rau được, đừng lo.”
Nhưng rồi mẹ tôi đổ bệnh, liệt nửa người vì tai biến. Lúc đó, tôi chỉ biết năn nỉ vợ:
“Cho anh về quê thăm mẹ nhé. Mẹ ốm lắm, anh về 1 mình cũng được”
Không biết vì thương hại hay sợ người ngoài dị nghị, vợ tôi lái ô tô đưa tôi về quê, như một cuộc ‘ban ơn’.
Về đến nơi, cô ấy mặt lạnh như tiền, đứng cách xa giường mẹ tôi một đoạn, chỉ quanh quẩn ngoài sân, ngoài ngõ. Cô ta cũng chẳng mua nổi cân cam, hộp sữa thăm mẹ chồng. Chỉ nói với tôi:
“Em đợi ngoài xe. Có gì gọi.”
Mẹ nằm một chỗ, tay vẫn run run tìm cái gì đó trong gối, đưa cho tôi:
“Một lát nữa cả nhà lên đông đủ… mẹ muốn chia đất chia nhà… kẻo lỡ đâu không kịp.”
Tôi nuốt nước mắt. Mẹ tôi nghèo nhưng miếng đất mặt đường 6m, gần chợ, giá đã lên đến hơn 5 tỷ đồng.
Lúc sau, họ hàng, anh chị em tụ tập đầy đủ.
Mẹ bất ngờ rút ra một cuốn sổ đỏ — không phải đất đang ở, mà là lô đất khác cách đó 1km, còn mới toanh.
Cả nhà ngạc nhiên. Tôi ngơ ngác. Mẹ nói:
“Cái này là mẹ mua từ tiền tiết kiệm lúc còn khỏe. Định bụng để lại cho con. Nhưng giờ… mẹ đổi ý.”
Lúc này, vợ tôi cũng đang đứng ở cửa buồng.
Mẹ chỉ thẳng tay về phía vợ tôi:
“Con dâu, lại đây.”
Vợ tôi bước tới, có chút tự tin — tưởng mẹ chồng thương mình, ai ngờ…
“Mẹ biết là những năm qua, con không yêu thương gì gia đình chồng, con sợ b;ẩ;n, sợ nhà quê chỉ biết ăn bám. Mẹ ốm nằm đây, chồng con không dám gửi một đồng cho tôi vì sợ con mắng. Tôi nằm liệt giường, con mới chịu về, đứng như người ngoài. Con coi mẹ không ra gì nên mẹ không thể chia cho con được.
Rồi bà quay sang tôi, nghẹn ngào:
“Tôi vẫn để lại cho con. Nhưng không phải bây giờ. Khi nào cô ấy không còn là vợ con nữa — thì về đây lấy.”
Vợ tôi đứng chết trân. Mặt tái mét. Họ hàng xôn xao. Tôi không dám ngẩng đầu nhìn ai.
Sau hôm đó, vợ tôi thay đổi hoàn toàn thái độ, nấu nướng, hỏi thăm, đòi đưa mẹ lên Hà Nội chăm. Nhưng tôi biết — mẹ tôi không dễ mềm lòng thêm một lần nữa.