Ngày Hường báo tin có bầu con trai, cả nhà chồng như trúng số.
Mẹ chồng tôi mừng đến phát khóc, vừa khóc vừa bảo:
“Trời thương nhà mình rồi, cuối cùng cũng có đứa nối dõi!”
Còn chồng tôi – An – chỉ im.
Nhưng cái im của anh ta không phải vì hối hận, mà là vì biết mọi chuyện đang “thuận chiều”.
Mấy ngày sau, Hường – cô b;ồ của chồng tôi được đưa về nhà sống như bà hoàng.
Tôi còn đang loay hoay nấu cháo cho con gái thì mẹ chồng trừng mắt:
“Con dâu có phúc thì nên biết điều. Giờ trong nhà có người mang giọt máu họ Nguyễn, con nên tránh ra cho yên chuyện.”
Tôi hỏi lại:
“Con con cũng mang họ Nguyễn đấy mẹ.”
Bà hất mặt:
“Con gái thì khác gì người dưng!”
Tôi đứng đó, tay vẫn cầm muôi, trong lòng chỉ còn một nỗi lạnh buốt.
Không cãi, không khóc.
Tối hôm đó, tôi dắt con gái ba tuổi, mang theo đúng một vali quần áo và 2 triệu trong túi. Ra khỏi căn nhà đó, tôi thề — sẽ có ngày họ phải cúi đầu xin lỗi.
Ba năm sau, lời thề đó thành hiện thực.
Tôi quay lại — không phải cô vợ bị hắt hủi ngày xưa, mà là chủ một tiệm spa lớn nhất thị xã.
Tôi ăn mặc gọn gàng, chỉn chu, không khoe khoang, nhưng ánh mắt tôi không còn cúi xuống nữa.
Ngày tôi về, cũng đúng hôm nhà chồng làm tiệc sinh nhật cho con trai của Hường.
Thiệp mời gửi cho tôi — chắc họ tưởng tôi sẽ tủi nhục mà tránh mặt.
Không. Tôi đi.
Đi để cho họ thấy, người họ coi rẻ ngày xưa giờ khác rồi.
Tôi bước vào, cả nhà đang rộn ràng. Mẹ chồng thấy tôi, sững người, rồi nhăn mặt:
“Ơ kìa, về làm gì thế này?”
Tôi cười:
“Con được mời mà mẹ. Không lẽ con trai mẹ cưới vợ khác, có con khác, là con cũ không được đến dự?”
Cả bàn tiệc im bặt. Hường ngồi giữa phòng, bụng vẫn còn thon, cười nửa miệng.
“Chị về đây làm gì, lẽ ra phải biết điều một chút chứ.”
Tôi kéo ghế ngồi xuống đối diện cô ta, nhẹ nhàng:
“Tôi về để trả lại thứ mà chị tưởng mình lấy được dễ dàng.”
Chồng tôi – An – đứng dậy, cau mày:
“Hạ, em đừng làm loạn ở đây nữa. Mọi chuyện qua lâu rồi.”
Tôi nhìn thẳng vào anh ta:
“À, anh nghĩ tôi về đây để khóc à?”
Tôi rút điện thoại, bật loa. Giọng của An vang lên giữa bữa tiệc:
“Lo cho Hường sinh đứa con trai đi. Cái Hạ có đẻ thêm cũng vô ích.”
Mọi người lặng im. Mẹ chồng tái mặt:
“Cô… cô làm trò gì vậy?”
Tôi vẫn bình tĩnh:
“Trò à? Không đâu, đây chỉ là khởi động thôi.”
Tôi bấm tiếp. Giọng mẹ chồng vang lên trong bản ghi âm cũ:
“Đưa cái Hường về ở, để con Hạ tự biết thân mà biến. Con gái nó đẻ thì vứt cũng được.”
Một vài người họ hàng bắt đầu xì xào.
Mặt Hường trắng bệch, còn An thì run lên:
“Em ghi âm… em hèn hạ quá!”
Tôi cười nhẹ:
“Không, anh nhầm rồi. Tôi không hèn — tôi chỉ thông minh hơn mấy người thôi.”
Tôi đặt trước mặt họ một tập hồ sơ.
“Đây là đơn ly hôn, kèm bằng chứng anh ngoại tình, mẹ anh xúc phạm và bỏ rơi mẹ con tôi.
Tôi đã làm việc với luật sư. Nếu anh ký, tôi sẽ để yên.
Còn nếu không…”
Tôi đưa mắt nhìn sang góc bàn, nơi cậu phóng viên trẻ của tờ báo địa phương đang cầm máy quay.
“…mọi người ở đây sẽ là nhân chứng cho cách nhà anh đối xử với tôi. Bài báo này sáng mai sẽ lên trang nhất.”
Căn phòng chết lặng.
Mẹ chồng lắp bắp:
“Cô… cô dám à?”
Tôi đứng lên, nhìn bà thẳng:
“Ba năm trước, tôi không dám. Nhưng bây giờ, tôi đủ mạnh để không sợ nữa.”
An cúi đầu, run rẩy cầm bút ký.
Tôi không cần nhìn anh ta thêm. Khi tiếng bút chạm giấy, mọi món nợ cũ coi như xong.
Tôi quay lưng, dắt con gái đang đứng ngoài cửa bước đi.
Ly nhìn tôi, hỏi nhỏ:
“Mẹ ơi, mình thắng rồi hả?”
Tôi mỉm cười:
“Không, con à. Mẹ không thắng ai hết. Mẹ chỉ lấy lại thứ thuộc về mẹ thôi.”
Tối hôm đó, tôi mở cửa tiệm, dọn lại góc nhỏ cho Ly học bài.
Ngoài trời mưa nhẹ. Mưa giống như ba năm trước, chỉ khác là lần này, tôi không khóc.
Tôi không cần trả thù bằng nước mắt.
Tôi trả thù bằng cách sống tốt, ngẩng cao đầu, và bắt họ phải sống trong cảm giác hối hận từng ngày.