×
×

Bố vợ gói ghém đồ ăn, rau cỏ ở quê đem lên cho con rể và con gái, ai ngờ con rể ném luôn vào sọt rác

Trời còn chưa sáng hẳn, ông Dụng đã dậy. Ông xếp mấy bó rau muống còn ướt sương, con gà mái tơ vừa làm sạch, rổ trứng gà ta, ít chuối vườn… tất cả gói cẩn thận trong chiếc bao tải cũ.
“Lên thành phố thăm con gái, có gì mang nấy, chứ nhà mình có tiền đâu mà mua đồ sang.” – ông nói với bà nhà khi dắt xe ra khỏi cổng.

Ba trăm cây số đường núi quanh co, ông đi xe khách, lưng đau ê ẩm. Gần trưa mới tới. Ông đứng trước cổng khu chung cư, gọi điện cho con gái.

– “Ba tới rồi, con ơi. Ba mang ít đồ quê lên…”
Giọng con gái nhỏ nhẹ nhưng có chút bối rối:
– “Dạ… để con xuống đón ba.”

Mấy phút sau, con gái ông – Hạnh – bước ra. Cô mặc váy, trang điểm nhẹ, nhìn rất khác so với cô gái quê ngày nào. Ông Dụng cười hiền, chìa cái bao:
– “Ba mang ít rau, ít trứng, với con gà mẹ nó mới đẻ. Toàn đồ sạch cả, con ăn cho có sức.”

Hạnh ngập ngừng nhìn quanh, dường như sợ ai thấy. Cô khẽ nói:
– “Ba… lần sau ba đừng mang nhiều thế, con không nấu được đâu.”

Vừa nói, cô quay lại ra hiệu cho chồng – anh Thành – đang đứng trước sảnh. Anh ta mặc áo sơ mi trắng, đeo đồng hồ sáng loáng. Thấy ông Dụng, anh chỉ cười xã giao.

Nhưng khi ông vừa bước vào nhà, chưa kịp đặt túi đồ xuống, Thành đã nhăn mặt:
– “Trời đất, ba mang gì mà hôi thế này? Cả hành tỏi, gà vịt… mùi kinh quá!”

Anh mở túi, nhăn nhó lôi từng thứ ra, miệng lẩm bẩm:
– “Giữa thành phố mà đem cả bao tải rác quê vào nhà hả trời…”

Rồi trước mặt ông, anh xách hết túi đồ mang ra ngoài hành lang, đổ luôn vào sọt rác chung của khu.
Ông Dụng sững người. Bàn tay chai sạn run run. Cả đời ông chưa bao giờ thấy ai khinh thường đến vậy.
– “Đó là đồ ba trồng, ba nuôi… sạch hơn tất cả thứ con ăn ngoài kia.” – ông nói, giọng khàn đi.

Thành không thèm đáp, chỉ lạnh nhạt:
– “Thôi ba ạ, lần sau lên thì mang ít bánh kẹo là được. Nhà con không thiếu đồ ăn.”

Không khí lặng ngắt. Hạnh cúi đầu, nước mắt ứa ra nhưng không dám nói gì.

Ông Dụng lặng lẽ đứng dậy:
– “Ba về đây. Ở nhà con ăn gì thì ăn. Ba chỉ sợ, đến một ngày… người ta coi khinh không chỉ đồ quê, mà cả gốc gác của mình.”

Ông quay lưng đi, dáng lom khom giữa sảnh chung cư sang trọng.


Ba ngày sau, tòa nhà náo loạn:
Anh Thành đột ngột bị công ty sa thải vì dính bê bối nhận hoa hồng. Căn hộ phải thế chấp để trả nợ. Hạnh gọi cho ba, nghẹn ngào:
– “Ba ơi, con xin lỗi… Giờ con chỉ ước được về quê, ăn bữa cơm rau muống luộc với ba thôi.”

Hôm Hạnh về, ông Dụng ra đón. Trên mâm cơm chỉ có đĩa rau luộc, chén cà pháo, con gà mái tơ.
Ông cười hiền:
– “Đồ ‘rác quê’ đó, ăn đi con. Rồi con sẽ thấy, có những thứ tưởng quê mùa, nhưng quý hơn tất cả.”

Hạnh bật khóc, ôm chặt lấy cha.
Ngoài sân, nắng chiều trải dài trên luống rau xanh mướt – những thứ từng bị vứt bỏ, nay lại cứu vãn cả một mái ấm.

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News