Trời vừa dứt cơn mưa, con đường dẫn vào nhà gái vẫn lầy nhầy bùn đất, nước ngập ngang mắt cá. Chiếc ô tô bóng loáng vừa dừng lại trước đầu ngõ, bà mẹ chú rể liền nhăn mặt, giơ tay bịt mũi.
“Trời đất ơi! Cái chỗ gì mà hôi hám thế này? Tôi tưởng nhà cũng có điều kiện, ai ngờ lại… thế này à?” — bà ta buông một câu, giọng đầy khinh khỉnh.
Vừa nói, bà vừa liếc con trai, rồi đanh giọng đến mức cả khu ngõ nhỏ đều nghe thấy:
“Thôi, tôi không vào đâu! Muốn bàn chuyện thì bảo nhà gái tự lên thành phố, chứ tôi không bước chân vào cái ngõ đầy bùn, phân gà phân lợn thế này! Nhà thế này mà cũng đòi gả con cho con trai tôi à? Nực cười!”
Người dân xung quanh bắt đầu tụ tập, xì xào bàn tán. Còn cô dâu tương lai, My, mặt trắng bệch, đôi tay run lên khi nghe những lời cay độc tiếp theo từ người phụ nữ ấy:
“Mà nói thật nhé, con trai tôi học hành đàng hoàng, làm việc công ty lớn, tương lai sáng lạn. Còn con gái nhà này, nhìn quanh xem có gì đâu! Lỡ đang chửa hoang rồi đổ cho con tôi thì sao? Cô ta có quỳ xuống xin, tôi cũng không bao giờ đồng ý cho làm dâu nhà tôi!”
Không ai ngờ, chỉ vài phút sau, chính bà mẹ chồng tương lai ấy lại phải méo mặt, khi ông thông gia chậm rãi bước ra, đưa cho bà xem một tờ giấy…
Cả xóm im phăng phắc. Bà mẹ chú rể vẫn đứng đó, tay chống nạnh, miệng vẫn chưa chịu khép.
Thì đúng lúc ấy, một người đàn ông trung niên từ trong nhà bước ra. Dáng ông điềm đạm, áo sơ mi trắng, giọng nói nhẹ nhưng vang rõ:
“Xin lỗi, bà nói khu ngõ này bẩn à? Khu này đất nhà tôi cả đấy.”
Bà ta khựng lại, chưa kịp phản ứng thì ông nhẹ nhàng rút trong túi ra một tập hồ sơ, lật mở:
“Còn đây là giấy tờ chuyển nhượng khu đất mà công ty của bà định mua để làm khu nghỉ dưỡng. Người ký duyệt chính là con gái tôi – My.”
Bà mẹ chú rể trợn tròn mắt, môi run run.
“Cô… cô là người của Tập đoàn An Phú à?”
My khẽ cười, nụ cười vừa dịu vừa lạnh:
“Vâng, cháu làm trưởng phòng pháp lý bên đó.
Cả khu ngõ vỡ òa. Bà mẹ chú rể mặt tái nhợt, không nói nên lời. Bà ta cố cười gượng, quay sang con trai:
“Thì ra… mẹ hiểu lầm… mẹ chỉ sợ con khổ thôi mà.”
Nhưng người con trai chỉ cúi đầu, lặng lẽ nói:
“Mẹ sợ con khổ, nhưng chính mẹ mới khiến con xấu hổ.”
My lúc này nhẹ nhàng cúi chào họ hàng hai bên, rồi nói một câu khiến tất cả phải nín lặng:
“Con không cần ai phải quỳ để được bước vào nhà ai cả. Vì nơi nào không có lòng người, thì dù giàu đến mấy… vẫn bẩn thôi.”
Chiếc ô tô sang trọng quay đầu rời đi. Còn bà mẹ chú rể đứng chết lặng giữa vũng bùn, nhìn theo, mặt méo xệch đúng nghĩa đen — và cả làng ai nấy đều thì thầm:
“Nghiệp đến nhanh như mưa rào đầu ngõ.”