×
×

Tin nhắn giữa đường của mẹ khiến tôi r–un r–ẩy…

Tin nhắn giữa đường của mẹ khiến tôi r–un r–ẩy…

Tôi quê ở Nghệ An lấy chồng người Bắk Kạn
Ngày theo tôi từng bị mẹ phản đối d-ữ d–ội. Bà bảo:

“Văn hoá khác nhau , mẹ sợ con gái mẹ sẽ  khổ cả đời.”

Nhưng tôi tin vào tình yêu, tin chỉ cần hai người thương nhau thì chỗ nào cũng thành nhà.
Năm năm sau, khi tôi sinh con đầu lòng, mẹ vẫn giữ khoảng cách cho tới ngày bà quyết định “ ra thăm con gái”.

Hơn 300 cây số  mẹ đến nơi khi trời vừa ch-ạng v-ạng. 
Bữa cơm đón mẹ hôm ấy chỉ có một đĩa rau xào tóp mỡbát canh đắng.
Bà cầm đũa, ăn vài miếng rồi đặt xuống, mắt r–ơm r–ớm.

Sau bữa ăn, mẹ kéo tôi vào phòng, giọng ngh–èn ngh–ẹn:

“Con về với mẹ đi. Mẹ nhìn thôi đã thấy con bị đối xử t-ệ. Mẹ không chịu được nữa!”

Tôi chưa kịp nói thì mẹ đã thu dọn túi, đi luôn.
Xe vừa lăn bánh qua đèo, tôi nhận được tin nhắn:

“Con, chạy xuống bếp ngay! Mẹ vừa biết lý do… nhanh lên!”

Tôi tim đ–ập l-oạn, chân run b–ần b=ật.
Tôi lao xuống — nhưng dưới bếp trống trơn, không một ai.
Chỉ có mùi khói khét và tiếng l-ạch cạ-ch sau vách. Tôi bước lại gần, hé cửa ra…

Bố mẹ chồng tôi đang ngồi gói thịt, mắt đ–ỏ h–oe.
Trước mặt họ là một cái rổ trống, dính m–áu l–ợn l–oang l–ổ.
Họ, h-ốt h-oảng khi thấy tôi:

“Mẹ chồng xin lỗi, định sáng mai mang sang nhà mẹ con ít thịt tươi làm quà… nhưng con lợn ch-eet đột ngột, đành nấu tóp mỡ ăn tạm để giữ thể diện.”

Tôi đứng ch-eet lặng. Câu nói của bà nghẹn lại trong nước mắt:

“Nhà không còn gì ngoài tình thương, mà tình thương cũng sợ bị coi là nghèo…”

Lúc ấy, điện thoại tôi lại rung. Mẹ nhắn thêm một dòng:

“Con đừng giận ai cả. Mẹ khóc vì thương — không phải vì chê.”

Tôi ngồi sụp xuống nền đất, giữa căn bếp khói cay.
Tôi hiểu ra, không ai sai — chỉ là thương con mỗi người một cách khác.

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News