×
×

Hũ mắm 5 năm và bí mật đổi đời: Món quà kỳ lạ từ buổi tân gia khiến vợ chồng tôi b-ật kh–óc

Hũ mắm 5 năm và bí mật đổi đời: Món quà kỳ lạ từ buổi tân gia khiến vợ chồng tôi b-ật kh–óc

Tôi là Hòa – một cô gái sinh ra ở vùng ven thị xã Sơn Tây. Sau khi cưới, tôi theo chồng về quê anh ở Ba Vì. Chồng tôi – Quân – làm nghề lái xe tải, quanh năm nay đây mai đó, tiền kiếm được thất thường. Còn tôi thì bán tạp hóa nhỏ trước nhà, đủ rau cháo qua ngày. Cuộc sống cứ lặp lại, quẩn quanh giữa lo toan và nợ nần.

Một buổi chiều đầu hạ cách đây 5 năm, tôi nhận được cuộc gọi từ Hạnh – cô bạn học cũ thuở cấp ba. Hạnh quê ở Nam Định, nghe nói giờ làm ăn khá giả, vừa xây xong nhà 3 tầng to lắm. Cô rủ:

“Về dự tân gia đi, lâu rồi bọn mình chưa gặp. Tao còn giữ cho mày món quà đặc biệt đấy!”

Tôi cười, nghĩ chắc bạn thân trêu, nhưng rồi cũng rủ chồng đi. Hai vợ chồng chạy xe gần trăm cây số về. Nhà Hạnh đúng là khang trang: sân lát gạch đỏ au, vườn cây um tùm, mùi cơm mới và tiếng cười nói rộn ràng.

Mâm cơm tân gia toàn món quê: cá kho, canh chua, rau muống luộc và bát nước chấm mắm tôm dậy mùi. Tôi vốn sợ mắm tôm, chỉ cần ngửi thôi là gai cả người. Nhưng Hạnh cứ cười giòn:

“Mắm tôm nhà tao tự làm, ủ ba năm rồi. Ăn một lần là nhớ cả đời!”

Tôi chỉ gật đầu cho qua, rồi tiếp tục ăn rau chấm nước mắm. Ai ngờ, cuối bữa, Hạnh đem ra một hũ gốm nhỏ cột dây rơm vàng, đặt trước mặt tôi:

“Quà tân gia nè. Hũ mắm này tao ủ bằng tay, kỹ lắm. Nhưng nhớ nhé – 5 năm sau mới được mở! Mở sớm là mất thiêng đấy!

Cả bàn ăn cười ầm lên, tưởng Hạnh nói đùa. Tôi cũng cười, nhận lấy cho vui.

Về nhà, tôi đặt hũ mắm lên nóc tủ, để quên luôn. Mấy năm sau, bụi phủ dày đến mức chẳng còn thấy màu gốm nữa. Mỗi lần dọn nhà, chồng tôi lại đùa:

“Biết đâu mở ra thấy vàng thì đời mình sang trang.”
Tôi cười khẩy:
“Có khi mở ra toàn giòi thì có!”

Thế rồi 5 năm trôi qua, đúng ngày sinh nhật tôi, Quân bỗng nói:

“Hôm nay khui hũ mắm Hạnh tặng đi, cho vui. Biết đâu… có cái gì đó lạ.”

Hai vợ chồng mang hũ ra sân. Nắp gốm đã sứt mẻ, dây rơm khô giòn. Mùi mắm bốc lên – nồng nhưng không hôi, lại có vị thơm kỳ lạ, như mùi muối biển hòa lẫn nắng. Tôi dùng đũa khuấy nhẹ, chợt phát hiện trong lớp mắm đặc quánh có một túi nilon nhỏ, buộc chặt bằng sợi chỉ đỏ.

Tay tôi run run mở ra… bên trong là một xấp tiền và một tờ giấy gấp cẩn thận.

Dưới ánh nắng nhạt cuối chiều, tôi đọc mà nước mắt rơi không ngừng:

“Nếu mày đọc được những dòng này, tức là hũ mắm đã đủ 5 năm. Tao gửi tặng mày chút vốn làm ăn. Hồi ấy mày từng giúp tao lúc khó khăn, tao chưa kịp trả ơn. Tiền này tao để dành, hy vọng giúp vợ chồng mày có khởi đầu mới. Giữ gìn sức khỏe, bạn của tao. – Hạnh.”

Trong hũ là 50 triệu đồng, được gói kín, không hề hư hỏng. Với chúng tôi lúc đó, số tiền ấy là cả gia tài.

Nhờ khoản tiền ấy, vợ chồng tôi mở được một quán ăn nhỏ ven đường. Làm ăn dần khấm khá, rồi mở rộng thành cửa hàng đặc sản. Mỗi lần nhắc đến “hũ mắm 5 năm”, chúng tôi đều rưng rưng – không chỉ vì món quà đổi đời, mà vì tình bạn thật thà, sâu đậm giữa những người tưởng đã xa.

Tôi vẫn giữ lại cái hũ gốm ấy, đặt ngay góc bếp – như một lời nhắc:

Có những “món quà” tưởng như chẳng đáng gì, lại chứa đựng cả tấm lòng và cơ duyên thay đổi cuộc đời.

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News