×
×

5 năm đi Nhật, tôi gửi về cho vợ từng đồng lẻ. Nhưng khi tôi về, người mở cổng lại là mẹ vợ, không phải cô ấy.

5 năm đi Nhật, tôi gửi về cho vợ từng đồng lẻ. Nhưng khi tôi về, người mở cổng lại là mẹ vợ, không phải cô ấy.

“Nó bận… chắc anh nghỉ ngơi đi,” mẹ vợ nói, giọng lạc đi.
Tôi nhìn lên căn nhà 3 tầng, đèn sáng trưng — căn nhà tôi đã đổi bằng tuổi thanh xuân, giờ lại chẳng còn một góc dành cho mình.

Ngày tôi đi, con trai mới hơn một tuổi. Vợ tôi tiễn ra sân bay, mắt đ-ỏ h-oe. Cô nói chỉ cần tôi cố gắng, vài năm nữa nhà mình sẽ khác. Tôi đã tin như thế.

5 năm, hơn 60 tháng, tôi không bỏ sót một lần chuyển tiền. Mỗi khi lĩnh lương, tôi chia đôi: một nửa gửi về, một nửa giữ lại ăn ở, thuốc men. Ở nơi đất khách, tôi quen sống tiết kiệm đến mức một đôi giày rách cũng cố khâu lại dùng thêm vài tháng. Chỉ cần nghĩ đến vợ và con, tôi lại có động lực.

Thế nhưng, càng về sau, những cuộc gọi video của cô ấy càng ít dần.
Ban đầu là vì “bận trông con”, rồi “bận bán hàng”, rồi “mạng yếu”.
Tôi vẫn tin, vẫn nghĩ, người phụ nữ của mình đang v-ất v-ả vì gia đình.

Ngày tôi đặt chân xuống sân bay Nội Bài, gọi cho vợ thì không ai bắt máy. Tôi tự đón xe về. Đến cổng, tôi phải đứng rất lâu mới nghe tiếng chó sủa. Mẹ vợ ra mở, giọng khàn, bảo: “Con nó đi nhập hàng rồi, không ở nhà.”

Tôi vào nhà, ngồi xuống sofa, mọi thứ đều mới. Cửa kính, tủ lạnh, tivi, thậm chí cả rèm cửa cũng khác. Nhưng trên tường, chẳng còn bức ảnh cưới nào.

Tôi hỏi con trai đâu. Mẹ vợ nói nó sang nhà hàng xóm học thêm.
Tôi chờ. Đến khi con về, nó ngập ngừng nhìn tôi:
“Chú… là ai ạ?”

Tôi ch-eet l-ặng.

Vợ tôi về muộn, không ngờ tôi đã có mặt. Cô ấy b-ối r-ối, tránh ánh mắt tôi. Bữa cơm đầu tiên sau 5 năm, chúng tôi ngồi đối diện nhau mà chẳng ai nói được lời nào.

Đêm đó, tôi nghe tiếng cô nói điện thoại trong phòng:
“Anh ta về rồi… nhưng anh yên tâm, em lo được.”

Tôi nằm ngoài hiên, nghe rõ từng chữ. Cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng. Tôi bỗng hiểu, có những thứ, dù mình có gửi bao nhiêu tiền cũng không giữ được.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm. Đặt chìa khóa lên bàn, viết lại mấy dòng:

“Căn nhà này, em đã giữ rất tốt.
Chỉ tiếc, trong lúc xây tường, ta lại quên đổ móng.”

Tôi rời đi khi nắng còn chưa kịp lên.

Một tháng sau, tôi nghe tin Liên bị lừa. Người “đối tác” kia ôm tiền bỏ trốn. Cửa hàng đóng cửa, nhà cũng cắm sổ đỏ.

Một buổi chiều, cô tìm đến công trình nơi tôi đang làm thuê.
Giữa tiếng máy trộn bê tông, tôi thấy cô đứng nép ở cổng, tay bế con, đôi mắt sưng đỏ.

“Anh ơi… em mất hết rồi. Người ta lừa em… em hối hận lắm. Cho em cơ hội được không?”

Tôi im lặng nhìn hai mẹ con thật lâu, rồi nói khẽ:

“Tiền mất, có thể kiếm lại. Nhưng niềm tin, một khi rơi xuống đất… không còn nguyên vẹn nữa.”

Cô khóc nức nở. Tôi quay lưng đi, không phải vì hận, mà vì lòng mình đã cạn.
Đôi khi, điều đau nhất không phải là bị phản bội — mà là nhận ra, người mình thương đã biến thành người khác từ rất lâu rồi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News