Tưởng đêm tân hôn sẽ hoàn hảo — Rồi tôi nhấc chăn lên và phát hiện điều khiến mọi thứ đ-ảo l=ộn…
Đó là một tối thứ Năm mưa tầm tã, tôi trở về căn hộ nhỏ của mình sau một ngày dài họp hành d-ằng d-ặc, đầu óc n-ặng tr-ĩu. Bước chân vừa lọt qua cửa, ánh mắt anh lập tức dừng lại ở một phong bì kỳ lạ trên quầy bếp. Nó không có dấu bưu điện, không tên người gửi, chỉ có chữ ký của chính anh, viết bằng nét chữ thẳng tắp, kỳ lạ như thể ai đó đã quan sát anh từ lâu.
Tò mò lấn át mọi cảnh giác, tôi x-é phong bì. Bên trong chỉ có một tờ giấy duy nhất, nhưng mỗi dòng chữ đều như d-ao c-ắt vào tim anh. Một lời thú nhận. Một bí mật vợ tôi, mà tôi chưa bao giờ biết. Bức thư nhắc đến một sự kiện xảy ra từ nhiều năm trước, liên quan đến một vụ b–ê b–ối đủ lớn để h–ủy h–oại danh tiếng và sự nghiệp của cô. Không có chi tiết rõ ràng, chỉ là những mảnh thông tin r–ời r–ạc, lấ–p lửng, và lời cảnh báo r-ợn ng-ười:
“Anh cần biết trước khi quá muộn. Tối nay, mọi thứ sẽ thay đổi.”
Tâm trí tôi q-uay c-uồng. Vợ tôi thì đang dự tiệc từ thiện, mặc váy lộng lẫy, tiếng cười của cô v-ang v-ọng trong ký ức tôi, dịu dàng và quen thuộc. Cô hiền lành, chăm chỉ, là người tôi tin tưởng tuyệt đối. Nhưng giờ đây, phong bì này như gieo một hạt mầm ngh=i ng-ờ, lớn dần từng giây. Tôi ngồi phịch xuống ghế, r-un r-ẩy cầm bức thư trên tay, tự hỏi: liệu tôi đã thực sự hiểu hết người phụ nữ mình yêu?
Điện thoại r-ung. Một tin nhắn từ số lạ hiện lên
Tim đập th-ình thịch, tôi l-ao xuống bãi đậu xe. Không gian gara tối mờ, mưa r-ơi vào cửa kính, tạo nên âm thanh r-ùng r-ợn. Ở góc phòng, một chiếc hộp cũ được b-uộc chặt bằng dây thừng b-ẩn. Tôi chần chừ vài giây, nhưng t-ò m-ò l-ấn á-t s-ợ h-ãi, mở dây.
Bên trong là…. Trơi ơi hoá ra bao lâu nay vợ tôi đã….