Trơi ơi….Anh làm thế thật sao? Với người vợ đang mang con của anh?
Câu nói đó, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nghe vang lên trong đầu mỗi khi đêm xuống. Chiều hôm đó, trời đổ mưa l-ất ph-ất. Hôm đó. Anh đi họp lớp về, mùi rượu n-ồng s-ộc vào căn nhà nhỏ.
Tôi vẫn quen với việc anh hay uống, nhưng hôm nay… có gì đó khác lạ trong ánh mắt, vừa lạ,vừa l-ạnh, như thể trong người anh đang ch–ất đầy một thứ t–ức g-iận nào đó mà tôi không hiểu nổi.
“Anh uống nhiều thế này, lái xe về nguyhiêm lắm. Mai anh còn phải đi làm nữa mà…” – tôi khẽ nói, cố giữ giọng nhẹ nhàng.
Anh nhìn tôi, cười kh-ẩy:
“Cô lo xa thật đấy. Tưởng mình là mẹ tôi à mà d-ạy đ-ời?”
Tôi c–ứng người. Không phải lần đầu anh c–áu, nhưng chưa bao giờ anh nói với tôi bằng cái giọng ấy. Tôi chỉ im lặng dọn mâm cơm, mong mọi chuyện trôi qua nhanh. Từ ngày tôi nghỉ làm để dưỡng thai, anh càng dễ b–ực b–ội, còn tôi thì càng nhạy cảm, chỉ cần anh n-ặng lời một chút là n–ước m–ắt đã muốn r–ơi.
“Anh… ăn chút gì đi. Cả ngày em chờ anh về để ăn cơm cùng.”
Anh ngồi xuống, chưa kịp gắp thì buông đũa, giọng h–ằn h–ọc:
“Cô nói nhiều quá. Tôi mệt, đừng b–ắt đầu nữa.”
Một thoáng im lặng. Tôi cúi mặt, n–uốt nghẹn. Có lẽ vì hormone thai kỳ, nên mọi cảm xúc trong tôi như bị kh-uếch đại. Tôi không chịu nổi sự l–ạnh nh–ạt ấy nữa.
“Anh thay đổi rồi, từ ngày em mang bầu… anh chẳng còn quan tâm đến em và con.”
Chỉ đến khi tiếng bát đĩa vỡ l–oảng x–oảng vang lên, tôi mới nhận ra mình đã chạm vào điều gì đó. Anh đ–ập tay xuống bàn, đôi mắt đ–ỏ ng–ầu:
“Cô thôi ngay! Đừng có nói chuyện con cái để d–ằn m–ặt tôi!”
Tôi lùi lại, bàn tay vô thức ôm lấy bụng.
“Anh… đừng như thế… con sẽ sợ m–ất…”
Nhưng anh không nghe nữa. Anh đứng dậy, l–ao xuống bếp. Tiếng ngăn kéo b–ật mạnh, tiếng d–ao kh–ẽ va vào thành inox. Khi anh quay lại, ánh sáng hắt lên l–ưỡi th—ép khiến tôi r–ùng m–ình.
“Anh… anh định làm gì?”
Anh không nói gì. Chỉ là vài giây, nhưng tôi cảm giác thời gian như đông cứng lại. Tôi bước lùi, miệng run run:
“Chồng ơi… sao anh nỡ lòng nào ra tay với em như vậy…”
Và rồi, mọi thứ mờ đi trong tiếng mưa rơi ngoài hiên.
Khi mở mắt, tôi thấy mình nằm trong bệnh viện, tay cắm đầy ống truyền, bụng băng trắng. Mẹ ngồi bên, mắt đỏ hoe.
“Con… con giữ được đứa bé rồi. Nhưng… anh ấy thì…”
Giọng mẹ nghẹn lại, không nói hết câu. Tôi hiểu. Tôi không dám hỏi thêm.
Người ta kể lại: sau khi đưa tôi đến bệnh viện, anh trở về nhà, ngồi suốt trong phòng khách. Hàng xóm nghe tiếng anh nói một mình rất lâu, rồi im bặt. Khi mẹ quay lại lấy đồ cho tôi, cửa phòng đã khóa, và bên trong… anh nằm bất động. Bên cạnh là tờ giấy nhàu nát, chữ viết nguệch ngoạc:
“Anh xin lỗi. Anh không còn mặt mũi nào để nhìn em và con nữa. Nếu có kiếp sau, đừng gặp lại anh.”
Hai năm rồi, tôi vẫn giữ lá thư đó, gấp gọn trong ngăn tủ.
Đôi khi, giữa đêm yên ắng, tôi nghe như có tiếng gõ cửa khe khẽ, và một giọng trầm ấm thì thầm bên ngoài:
“Anh về rồi đây, mở cửa cho anh đi…”
Tôi biết, đó chỉ là ảo giác. Nhưng tim tôi vẫn thắt lại, như thể mọi thứ mới xảy ra hôm qua. Tôi bế con lên, thì thầm:
“Nếu có kiếp sau, anh đừng say nữa… và đừng để em phải đau như thế này, anh nhé.”