Tôi từng nghĩ, đàn ông mà ở rể là nh–ục cả d=òng h-ọ. Nhưng đêm đó, chính tôi mới là người thấy x//ấu h//ổ khi bước qua cổng nhà con dâu…
Tôi vốn là người c-ổ h-ủ, k-ỹ t-ính, và hay để ý s/ĩ d/iện. Ở quê tôi Thái Bình người ta vẫn nói “con trai mà về ở rể là nh=ục cả dòng họ. Thế nên khi nghe thằng con trai út nói: “Mẹ ơi, con sẽ về ở Nghệ An cùng vợ, dựng nhà luôn tại đó”, tôi như bị s=eet đ-ánh ngang tai.
Cơn g-iận tr-ào lên. Tôi không hỏi han, không bàn bạc gì cả, chỉ nghĩ một cách “rất mẹ chồng”: phải bắt nó quay về cho bằng được, để nhà gái biết ai là chủ. Chỉ sáng sớm hôm sau, tôi vội gói đồ, bắt chuyến xe khách dài hơn 300 cây số thẳng đến Nghệ An. Trong đầu, tôi đã sẵn cả trăm lời q–uát m–ắng, thậm chí nghĩ đến việc bắt con trai xách vali về ngay lập tức.
Trên xe, tôi không tài nào ngủ nổi. Tôi hình dung cảnh mình bước vào nhà con dâu, ánh mắt bà con hàng xóm nhìn tôi, rồi tôi sẽ dạy cho nó và cả nhà gái biết thế nào là phép tắc. Cơn g-iận cứ s-ục s-ôi trong lòng, t-ự á-i và s-ĩ d-iện đan xen.
Ấy vậy mà, khi xe vừa dừng ở đầu làng, tôi đã thấy lạ. Ngay từ cổng, toàn bộ khu vườn nhà con dâu được trồng cau cao vút, bao quanh kín mít, dưới gốc rải lớp vôi trắng l-óa m-ắt. Tôi lập tức l–ạnh s–ống l–ưng. Người quê tôi k–iêng k–ỵ, nghe nói “vườn cau rải vôi là đ–iềm lạ, là nơi ch–ôn g–iấu chuyện t-ang sự hoặc chuyện x–ui x–ẻo”.
Tôi đứng ch-eet l-ặng một lúc, tay nắm chặt túi đồ. Tim đập th–ình th–ịch, miệng như l–ưỡi c–ày, nhưng tôi vẫn cố nén cơn g-iận. Tôi bước vào, mắt lia khắp sân, cố tỏ vẻ u-y q-uyền. Con dâu tôi chạy ra mừng rỡ:
– “Mẹ ơi, mẹ vào chơi à, sao không bảo trước để con ra đón?”
Năm phút trôi qua, tôi vẫn đứng im, không dám hỏi, không dám đ-ộng t-ay. Tôi quay lưng, cúi g-ằm m-ặt, vội vàng ra bắt xe về, lòng còn l-ẫn l-ộn giữa g-iận d-ữ và sợ hãi. Trên suốt quãng đường, tim tôi vẫn đập mạnh, đầu óc không ngừng hình dung những điều “KINHKHUNG” có thể đang nằm dưới lớp c-au và vôi trắng kia.
Chỉ đến khi tôi về gần đến bến xe, nghe một bà hàng xóm từ xa chạy lại gọi và nói thì tôi mới hiểu ra tất cả., hoá ra lâu nay vườn cau đó là…..