Tôi từng nghĩ bố chồng mình là người k–eo k–iệt… cho đến khi mở chiếc điện thoại cũ của ông hoá ra là bao lâu nay
Bố chồng tôi nhận lương hưu đều đặn hàng tháng, nhưng lúc nào cũng sống t–ằn t-iện đến cực đoan: ăn cơm với rau luộc, mặc áo đã sờn vai, đôi dép nứt gót cũng chẳng chịu thay.
Nhiều lần tôi biếu tiền, ông chỉ lắc đầu:
– “Cảm ơn con, bố đủ rồi.”
Cái “đủ rồi” ấy khiến tôi vừa thương, vừa bực. Tôi thương vì ông già yếu, chẳng chịu mua gì cho bản thân; nhưng cũng bực, vì đôi khi sự tiết kiệm quá mức của ông khiến tôi thấy ng-ột ng-ạt.
Có lần, tôi mua cho ông chiếc áo len mới, ông cười hiền rồi gấp lại, cất nguyên trong tủ:
– “Để Tết mặc cho mới.”
Nhưng Tết đến, ông vẫn mặc chiếc áo cũ, chỉ khoác thêm chiếc khăn len đã bạc màu.
Cả xóm ai cũng bảo: “Ông Trọng k-eo lắm! Con cháu biếu bao nhiêu cũng chẳng tiêu.”
Tôi nghe mà chỉ biết thở dài. Ở tuổi ấy, lẽ ra ông phải được hưởng thảnh thơi, vậy mà suốt ngày lo tiết kiệm từng đồng.
Tháng trước, ông đ-ổ b-ệnh phải vào viện vì t–ụt h–uyết áp. Trong lúc dọn phòng dọn tủ để chuẩn bị đồ cho ông, tôi tình cờ phát hiện một chiếc điện thoại cũ, loại bàn phím đen trắng, màn hình n–ứt, bụi phủ dày.
Tôi định mang ra vứt, nhưng khi bật thử lên, máy vẫn còn sáng — và có vài tin nhắn chưa đọc.
Tin đầu tiên hiện lên từ số lạ:
“Chúng con cảm ơn ông Trọng. Bé Hân đã được ph-ẫu th–uật t–im thành công rồi ạ. Nhờ ông mà con được s–ống.”
Tôi s–ững ng–ười. Kéo xuống, là cả một danh sách dài những lời cảm ơn khác nhau:
“Ông ơi, tháng này trung tâm nhận được tiền rồi ạ, cảm ơn ông nhiều lắm.”
“Nhà em ở miền núi năm nay có sách vở mới cho các cháu rồi, nhờ ông cả.”
Tôi b–àng h–oàng. Mở tiếp thư mục “Gửi tiền”, thì thấy hàng chục giao dịch nhỏ: 500 nghìn, 1 triệu, 2 triệu — đều gửi tới những quỹ từ thiện, mái ấm, trung tâm trẻ em khuyết tật.
Tôi nhớ lại, nhiều lần thấy ông cặm cụi ghi chép gì đó trong cuốn sổ nhỏ, tôi tưởng ông tính tiền điện, tiền nước. Giờ mới hiểu: đó là những khoản ông âm thầm cho đi.
Chiều hôm ấy, tôi vào viện, cầm chiếc điện thoại trong tay, hỏi nhỏ:
– “Bố ơi, sao bố không nói với chúng con?”
Ông quay sang, ánh mắt đục nhưng vẫn sáng, mỉm cười:
– “Có gì đâu mà nói hả con. Bố từng được người ta cứu giữa chiến trường. Giờ còn sống, bố chỉ muốn trả lại chút ơn đời thôi. Với lại… làm việc tốt mà khoe thì còn gì là tốt nữa.”
Tôi im lặng. Nước mắt cứ thế chảy ra, nóng rát.
Cả đời tôi chưa bao giờ thấy một người giản dị đến thế, mà cũng vĩ đại đến thế.
Người mà tôi từng cho là “keo kiệt” hóa ra lại đang âm thầm cho đi gần hết những gì mình có.
Từ hôm đó, tôi không còn cố biếu tiền hay ép ông mặc áo mới nữa.
Thay vào đó, tôi chỉ pha cho ông một tách trà nóng, ngồi nghe ông kể chuyện cũ, thỉnh thoảng lặng im khi ông nhìn ra hiên nhà, nắng rơi xuống bàn tay nhăn nheo.
Giờ thì tôi hiểu — có những người cả đời không để lại tài sản, nhưng để lại cho con cháu một cách sống đẹp hơn mọi món quà vật chất.