×
×

Tôi từng cho bạn thân mượn ba cây vàng – số vàng mẹ để lại làm của hồi môn. Nó ôm tôi kh–óc, hứa: “Ơn này tao không quên suốt đời.”

Tôi từng cho bạn thân mượn ba cây vàng – số vàng mẹ để lại làm của hồi môn. Hôm đó, nó kh-óc l-óc gọi điện nhờ tôi c–ứu, nói tiệm tóc sắp ph-á s-ản, chỉ cần ít vốn x-oay x-ở. Tôi không nghĩ ngợi, tháo ngay nhẫn vàng đang đeo, đưa tận tay.

Nó ôm tôi khóc, hứa:

“Ơn này tao không quên suốt đời.”

Sáu năm sau, tiệm tóc của nó mọc thêm ba chi nhánh, còn tôi thì m–ất việc, chồng b–ệnh n–ặng, con sắp thi đại học. Bí quá, tôi nhắn tin:

“Thảo ơi, giờ tao kẹt quá, cho tao xin lại ba cây vàng m-ày mượn năm đó nha.”

Tin nhắn gửi đi, nó xem rồi im cả ngày. Đến tối, chỉ đáp lại bằng một icon cười kèm dòng chữ ngắn ngủn:

“Giờ vàng 140 triệu/cây rồi. Tao trả mày giá cũ, coi như mày còn lời.”

Tôi cầm điện thoại mà r-un. Ba cây vàng – kỷ vật duy nhất mẹ để lại – giờ bị quy ra “giá cũ” như món hàng ngoài chợ.
Tôi gọi lại, giọng nó l–ạnh như người xa lạ:

“Giúp nhau thì giúp, chứ đừng tính t–oán kiểu đó. Tao s–òng ph–ẳng, mày cũng nên vậy.”

Tôi lặng người. Có lẽ nó quên mất… hôm trao vàng, tôi đâu cần biên nhận, chỉ cần niềm tin.
Nhưng có lẽ, đến hôm nay, tôi mới hiểu: thứ mất giá không phải là vàng… mà là điều khác.

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News