Con dâu tôi bụng bầu sáu tháng, dạo này cứ hay r–ơm r–ớm n–ước m–ắt, nói muốn về quê ngoại sinh cho “đ–ỡ t–ủi”. Tôi nghe mà b–ực. Nhà tôi đâu có th-iếu th-ốn gì, ăn uống đủ đầy, việc gì cũng lo cho nó. Ấy vậy mà nó cứ nhắc mãi hai chữ “về ngoại”, nghe mà ng–ứa t–ai.
Tôi đ–ập m–ạnh cái m–uôi xuống bàn, giọng ch–át ch–úa:
– “Ở đây có ai h–ành h–ạ cô đâu mà đòi về? Hay là thấy bên ngoại s–ướng hơn, khỏi phải dậy sớm nấu cơm cho mẹ chồng?”
Nó im lặng, mắt r=ưng r-ưng. Cái dáng cúi đầu ấy càng khiến tôi tức. Tôi bước lại gần, giọng càng s-ắc hơn:
– “Giỏi thì về luôn đi. Về đó xem ai lo cho từng bữa, từng viên thuốc. Ở nhà này mà không biết điều thì có ngày tự khổ lấy thân.”
Nó c=ắn m=ôi, l=ẳng lặng quay vào phòng. Tôi càng nghĩ càng nóng, mở ví rút ra hai tờ tiền nh=àu n=át, đếm đúng 200 nghìn, n=ém xuống bàn:
– “Đây, tiền xe. Thích thì xách vali mà về. Về đó mà đẻ, rồi xem bên ngoại có đủ tiền mua bỉm sữa không!”
Nó r=un r=un cầm tờ tiền, chẳng nói một lời. Cánh cửa khẽ khép lại, tiếng va nhẹ mà tôi vẫn thấy nh=ức trong l=òng. Nhưng t=ự á-i khiến tôi không gọi lại.
Tôi ngồi xuống, cười nhạt:
– “Cứ tưởng làm dâu nhà người ta là sung sướng, ai ngờ…”
Năm phút sau, tôi nghe tiếng xe khách ngoài ngõ. Nghĩ bụng chắc nó thật sự về ngoại, tôi chỉ lắc đầu:
– “Đi được thì đi, xem trụ được mấy ngày!”
Nhưng đúng mười phút sau, điện thoại tôi đổ chuông liên hồi. Là bà Hòa hàng xóm, giọng r=un r=un:
– “Chị ơi… con dâu chị… ngã ngay đầu ngõ, máu chảy nhiều lắm!”
Tôi sững người, tim như ngừng đập. Chiếc điện thoại rơi xuống sàn. Tôi lao ra ngoài, chạy trối chết qua con dốc nhỏ, vừa chạy vừa hét:
– “Con ơi, đừng làm mẹ sợ!”
Khi đến nơi, tờ tiền 200 nghìn vẫn nằm vương vãi bên vũng nước đỏ lòm. Nó được người ta đưa đi viện, mắt nhắm nghiền, tay vẫn nắm chặt mép túi đồ của đứa bé chưa kịp chào đời.
Tôi quỵ xuống, ôm mặt khóc như điên. Chỉ vì vài câu nói cay nghiệt, vài phút nóng giận, tôi mất đi điều quý giá nhất đời mình.
Giờ đây, mỗi lần mở ví, nhìn thấy tờ tiền cũ nhàu, tôi lại thấy bóng dáng con dâu – và lời nói mà tôi ước gì có thể nuốt lại:
– “Giỏi thì về quê ngoại mà đẻ đi…”