×
×

Nhà có 4 chị em. Mỗi tháng, bốn chị em tôi mỗi người gửi mẹ 5 triệu, gọi là báo hiếu, để bà sống sung sướng tuổi già. Hai mươi triệu cho một mình người phụ nữ ở quê  tưởng chừng chẳng bao giờ phải lo nghĩ. Nhưng đến khi mẹ h-ấp h-ối, bà vẫn r-un r-ẩy xin tôi 5 nghìn mua cháo, nói “để mẹ đỡ c-ồn r-uột”…

Nhà có 4 chị em. Mỗi tháng, bốn chị em tôi gửi mẹ 5 triệu, gọi là báo hiếu, để bà sống sung sướng tuổi già. Hai mươi triệu cho một mình người phụ nữ ở quê  tưởng chừng chẳng bao giờ phải lo nghĩ. Nhưng đến khi mẹ h-ấp h-ối, bà vẫn r-un r-ẩy xin tôi 20 nghìn mua cháo, nói “để mẹ đỡ c-ồn r-uột”…
Khoảnh khắc ấy, tôi như ng-hẹt th-ở. Hai mươi triệu một tháng đi đâu hết?

Ba năm liền, tháng nào mẹ cũng th–an “mẹ hết tiền rồi”.
Lúc đầu chúng tôi còn thương, sau thì b-ực. Có đứa trong nhóm chat còn g–ắt:

– “Mẹ tiêu kiểu gì mà tháng nào cũng sạch tiền, hay bị ai lừa rồi?”
– “Ở quê, ăn rau luộc, cá kho thôi mà cũng hết hai chục triệu à?”

Mẹ đọc được, chỉ nhắn lại một dòng:

“Mẹ tiêu hết rồi, đừng hỏi nữa.”

Câu nói tưởng vô hại ấy, sau này lại trở thành v/ế/t d/a/o c/ứ/a vào l/ò/ng từng đứa con.

Rồi ngày KINHHOANG ấy đến — mẹ ng–ất l–ịm trong căn bếp.
Bác sĩ nói mẹ UT giai đoạn cuối. Chúng tôi vội đưa bà lên tuyến trên, d.ốc hết tiền bạc, n/ước m/ắt.
Nhưng ngay cả trên giường b–ệnh, bà vẫn ng-ửa tay xin từng đồng mua cháo, mua sữa.

“Con ơi, mẹ hết tiền rồi…”
“Mẹ muốn ăn miếng cháo, mà không có tiền lẻ…”

Nghe mà tim tôi như bị b-óp ngh-ẹt.
Hai mươi triệu một tháng — mẹ vẫn nói “hết tiền”?

Tôi lục túi mẹ. Không có gì ngoài mấy viên thuốc cũ và một xấp giấy chuyển tiền từ bốn người con.
Đêm đó, tôi ngồi suốt bên giường bệnh, hỏi:

“Mẹ ơi, rốt cuộc mẹ tiêu gì mà hết sạch thế? Hay ai lấy của mẹ?”

Mẹ chỉ khóc. Nước mắt rơi xuống bàn tay r-un r-ẩy.
Đến tận khi hơi thở dồn dập, bà mới khẽ nói:

“Các con đừng giận mẹ… tiền ấy, mẹ không tiêu cho mình đâu.”

Bà th-ều th-ào kể  suốt ba năm qua, mẹ đã …… g-iấu cả nhà, âm thầm nuôi một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi ở đầu làng, lo học hành, ăn uống, thuốc thang.

“Nó chẳng có ai… mẹ thấy tội quá, nên coi như con mình…”

Chúng tôi chết lặng.
Hai mươi triệu một tháng, tưởng là để mẹ sống vui tuổi già — hóa ra là để mẹ làm mẹ thêm một lần nữa cho người xa lạ.
Và giờ, khi bà ra đi, cái tên đứa trẻ ấy cũng là người đầu tiên đến thắp hương, quỳ khóc trước mộ bà như con ruột.

 

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News