Nếu tôi biết chỉ vì 1 triệu đồng mà đ-ánh đ–ổi cả gia đình… có lẽ tôi đã chọn im lặng và ôm vợ vào lòng thay vì tr–út g–iận.
Hôm đó, vợ đi làm tóc, về muộn, mặt còn ánh lên vẻ ngại ngùng. Tôi hỏi tiền chợ đâu, cô ấy cười gượng:
“Em… đ–ánh r-ơi rồi.”
Tôi biết là n-ói d-ối. Cái ví vẫn đầy mùi nước hoa ở tiệm salon. C–ơn t-ức tr–ào lên. Tôi không đ–ánh, không ch–ửi, chỉ nói
“Không cần nói nữa. Từ mai, cả nhà ăn trứng và đậu. Để nhớ thế nào là giá của một đồng tiền.”
Những bữa cơm nhạt dần, tiếng cười trong nhà t-ắt h-ẳn. Con trai hỏi mẹ:
“Mẹ ơi, bao giờ bố hết g-iận?”
Cô ấy chỉ lặng lẽ quay đi, m-ắt đ-ỏ hoe.
Ba ngày sau… giữa trưa, tôi đang trộn hồ ở công trình thì điện thoại r–ung b–ần b–ật. Giọng hàng xóm ngh–ẹn lại trong tiếng ho…
“Anh ơi! Về ngay! Nhà anh ch/áy rồi… vợ con anh ở trong đó!”
Tôi n-ém xô hồ, chạy điên cuồng. Khi đến nơi, khói đen cuộn lên, mái tôn rực lửa. Tôi lao vào, nhưng bị người ta giữ lại.
Trong tay đội cứu hộ, họ bế ra hai thân người phủ chăn trắng.
Trên bàn bếp, còn nguyên chảo trứng đang cháy đen, và một tờ giấy nhăn nhúm dính nước:
“Em xin lỗi… Em chỉ muốn làm món gì ngon hơn cho con. Đậu và trứng hết rồi, em tính vay tạm chị hàng xóm ít tiền, định mua cá cho con ăn…”
Tôi gục xuống, đầu óc trống rỗng.
Hóa ra, người đàn bà bị tôi mắng là hoang phí, chỉ đang cố làm điều nhỏ bé để giữ gìn mái ấm này.
Từ đó, tôi chẳng còn động đến trứng hay đậu phụ nữa.
Mỗi lần nhìn thấy, tim tôi lại nghẹn – vì mùi khét ấy, với tôi, là mùi của hối hận không bao giờ tẩy được.