Mẹ chồng tôi 72 tuổi “s–ống lại” sau ba ngày t–ắt th–ở và bắt đầu làm những điều không ai dám tin
Nếu không tận mắt chứng kiến, tôi sẽ chẳng bao giờ tin rằng người ch-eet có thể… trở về.
Mẹ chồng tôi – bà Sáu – năm nay 72 tuổi. Bà khoẻ mạnh, vui tính, thương con cháu hết mực. Một chiều tháng Bảy oi ả, bà ng-ất x-ỉu trong vườn sau khi hái mấy trái chuối chín. Đưa vào viện, bác sĩ lắc đầu: tim ng-ừng đ-ập, không còn mạch.
Tang lễ được làm gấp vì thời tiết nóng. Cả nhà đ–au đ–ớn, khói hương nghi ngút suốt hai ngày.
Nhưng đến đêm thứ ba — khoảng gần 2 giờ sáng — tiếng gõ cửa “cộc… cộc…” vang lên giữa sân. Con chó trong nhà tru rít, rồi cụp đuôi bỏ chạy.
Chồng tôi mở cửa, và suýt ngã khuỵu khi thấy mẹ đang đứng đó, tóc r-ũ r–ượi, tay vẫn cầm nải chuối đã th-ối đ-en.
Bà không nói, chỉ nhìn vào bàn thờ mình, rồi c-ười kh-ẽ:
“Các con bày đồ cúng đẹp đấy… nhưng mẹ chưa ăn gì cả.”
Từ hôm đó, trong nhà không còn ai ngủ yên.
Bà chỉ thức vào ban đêm. Đúng 1 giờ sáng, đèn bếp lại bật sáng, tiếng dao thớt, tiếng chảo kêu “leng keng”. Bà nấu những món lạ, toàn những món mà lúc sống bà gh-ét c-ay gh-ét đ–ắng — như lòng heo luộc, cá khô chiên mặn, mắm ruốc.
Lạ hơn, bà không chịu ăn cùng ai. Cứ nấu xong là bưng ra hiên, ngồi đối diện chiếc ghế trống, múc từng muỗng một, như đang “mời” ai đó ăn cùng.
Một lần tôi lén nhìn qua khe cửa, thì thấy ghế bên kia ướt sũng, in rõ dấu ngồi lạnh ngắt, còn bát cơm trước mặt bà chỉ còn nửa.
Những chuyện kỳ dị nối tiếp.
Điện thoại trong nhà tự đổ chuông lúc 3h13 mỗi đêm, hiện đúng một dòng: “Tôi đói lắm”. Chồng tôi tháo sim, đổi máy, nhưng đêm sau vẫn y như vậy.
Mấy đứa cháu không dám xuống tầng trệt. Có đêm, bé lớn hét lên vì thấy bà Sáu ngồi ngoài hiên, đang vuốt tóc… một người khác vô hình.
Đến ngày thứ bảy, bà đột nhiên khoẻ hẳn, nói cười bình thường, còn đòi ra chợ mua chuối.
Lúc ấy, tôi mừng đến rơi nước mắt. Nhưng khi bà cúi xuống lựa chuối, tôi thoáng thấy trên cánh tay bà còn hằn rõ những vết đất ẩm, bùn khô dính tận kẽ móng tay.
Tôi hoảng loạn. Cả nhà quyết định mời một người bạn là bác sĩ pháp y đến xem.
Ông nhìn kỹ, rồi hỏi khẽ:
“Các người có chắc bà từng… được chôn chưa?”
Chồng tôi chết lặng. Trong phút rối bời ngày tang, mộ mẹ chỉ đắp tạm bằng đất mỏng vì chưa kịp làm nắp xi măng. Trưa hôm sau, một cơn sạt lở nhỏ làm phần đất sụp xuống — và có lẽ… bà tỉnh dậy ngay lúc đó.
Khi mọi người hiểu ra, bà đã ngồi lặng trong góc, cầm nải chuối vàng ươm, cười hiền hậu:
“Tôi chỉ muốn ăn nốt bữa cuối… rồi đi cho yên thôi.”
Ba ngày sau, bà ngủ say và không bao giờ tỉnh lại nữa.
Lần này, chúng tôi làm tang cẩn thận. Trước khi khâm liệm, tôi nhìn kỹ bàn tay bà — sạch sẽ, không còn vết đất, không còn bùn.
Đến giờ, mỗi khi trời mưa, tôi vẫn nghe tiếng “leng keng” lẫn trong gió, như tiếng dao thớt trong đêm hôm ấy.
Có lẽ mẹ vẫn nhớ, bữa cơm cuối cùng mình chưa kịp ăn hết…