Đã ba năm trôi qua kể từ cái đ-êm địnhmênh ấy — đêm mà tôi m-aat cả hai đứa con trai sinh đôi chỉ vì một h–ủ t–ục mà mẹ tôi tin là “ý tr-ời”.
Hai thằng bé, Bảo và Bình, mới hơn một tuổi. Cả nhà ai cũng thương vì chúng giống nhau như hai giọt nước. Nhưng cũng vì thế mà bà nội — mẹ tôi — luôn bảo:
“Trời sinh đôi là phải c-ẩn th-ận. Nhà nào có hai thằng con trai giống hệt nhau là đ–iềm chẳng lành. Một đứa là con, một đứa là ‘bóng’. Mà bóng thì phải đi, không thì cả nhà chẳng yên.”
Tôi nghe mà g–ai người, nhưng ở quê, ai dám c–ãi lời người già. Bà là người “có tiếng” trong làng, biết cúng, biết g–ọi h–ồn, từng “tr–ị” m–a cho hàng xóm.
Đêm hôm đó, hai đứa nhỏ bỗng sốt cao. N-óng h-ầm h–ập, người r–un b–ần b–ật, h-ơi th–ở y/ếu d/ần. Vợ tôi h//ốt h//oảng:
“Anh ơi, phải đưa đi viện ngay thôi!”
Tôi vừa định bế con thì bà nội bước ra, ánh đèn dầu hắt lên gương mặt đầy n-ếp nh–ăn, l–ạnh l–ùng:
“Không được đi đâu cả. Đêm rằm, ra khỏi nhà là r-ước t-à về! Tao biết rồi, hai đứa nó bị â–m kh–í đeo. Chỉ cần làm lễ ‘g–ọi v–ía’, sáng mai là khỏi.”
Bà mang ra một chiếc rổ đựng trầu cau, mấy nhúm tro, một con gà mái con đang thoi thóp. Bà bảo vợ tôi đun nước lá ngải, rồi cầm con d—ao c//ùn c//ứa nhẹ vào chân gà, h//ứng m/aáu nh/ỏ vào bát.
“Phải để gà sống. Máu gà g/iữ v//ía. Đừng để đứa ‘b-óng’ nó b//ắt đứa thật đi theo.”
Vợ tôi ò—a kh–óc, cầu xin:
“Mẹ, con x-in mẹ, con s–ợ lắm, để con đưa chúng đi viện.”
Bà q–uát:
“C//âm m//iệng! M/ày mà bế đi là m–aất cả hai đứa! Tao đẻ mấy đứa, ch//ôn mấy đứa, tao biết!”Đêm ấy, tôi nghe tiếng bà kh-ấn vái trong buồng, mùi nhang khét và m//áu g-à t//anh n–ồng. Tiếng 2 đứa y/ếu dần. Vợ tôi ngồi bệt xuống đất, r/un r//ẩy, chỉ dám ôm lấy chân tôi.
Khoảng gần sáng, hai đứa nhỏ đột nhiên l/ịm đi, hơi thở ngắt quãng. Tôi bế con l–ao ra cửa, b–ất ch–ấp tất cả. Vừa tới cổng thì vợ tôi g–ào lên th–ất th–anh:
“Anh ơi, nó không th–ở nữa rồi!”
Bà nội vẫn ngồi trong nhà, tay cầm mâm lễ, miệng l–ẩm b–ẩm:
“T/ao đã bảo mà. Một đứa phải đi để giữ đứa kia s–ống…”
Bác sĩ đến nơi chỉ biết lắc đầu. Hai đứa bé đã m–aất vì c–o g../iật s-ốt cao. Tôi q//uỵ xuống, không tin nổi.
Khi đưa hai con đi, bà nội vẫn bảo:
“Đừng kh–óc. Đứa đi là ‘b–óng’. Nó tr–ả vía, đứa thật sẽ s–ống khỏe. Coi như nhà này yên.”
Tôi nhìn lại, thấy bà vẫn đang bày lại mâm lễ. Giữa bát cơm cúng, có hai chiếc muỗng gỗ nhỏ — thứ bà vẫn dùng để “đãi vía” cho trẻ mới sinh. Một giọt máu gà đã khô dính trên mép bát.
Sau đám tang, bà dần lẫn. Đêm nào cũng đốt nhang, gọi tên hai đứa bé, bảo rằng “đứa thật” sắp về rồi. Tôi đem bà đi viện tâm thần, bác sĩ nói đó là rối loạn ám ảnh sau mất con — di chứng từ chuyện bà từng sinh đôi năm xưa, nhưng một đứa chết non.
Bà mang nỗi sợ ấy suốt đời. Và chính nỗi sợ đó… đã giết hai cháu ruột của mình.
Giờ đây, căn nhà cũ bên bờ suối đã bị bỏ hoang. Mỗi lần về quê, tôi vẫn nghe hàng xóm kể: có đêm, người ta thấy ánh đèn leo lét từ trong buồng, và tiếng bà lẩm nhẩm:
“Một đứa về rồi… còn đứa kia đâu…”