×
×

Con gái MATTICH 24 năm trở về, mang vali đầy tiền – nhưng câu nói đầu tiên khiến cha mẹ q–uỵ ng-ã

Con gái MATTICH 24 năm trở về, mang vali đầy tiền – nhưng câu nói đầu tiên khiến cha mẹ q–uỵ ng-ã

Năm 2000, con gái út tôi mới 17 tuổi. Một buổi sáng, nó đạp xe đi học như thường lệ rồi… b-iến m–ất. Chiếc xe đạp được tìm thấy bên bờ ruộng.

Công an, hàng xóm, cả họ hàng đổ đi tìm. Ảnh con tôi dán khắp chợ, bến xe, bệnh viện. Vậy mà suốt nhiều năm, t-uyệt nhiên không có một manh mối nào.

Đến năm thứ 10, tôi và ông nhà đành lập bàn thờ. Mỗi năm đến ngày ấy, chúng tôi thắp hương làm giỗ, coi như nó đã “đi xa”. Nhưng chẳng năm nào tôi thắp hương mà tay không r-un.

Hai mươi bốn năm trôi qua…
Chúng tôi già y-ếu, lưng c-òng, tóc bạc. Cho đến một buổi chiều mưa tháng Sáu.
Một chiếc taxi dừng trước cổng. Một người phụ nữ  bước xuống, quần áo sang trọng, trên tay xách vali. Bà hàng xóm vừa nhìn đã kêu th-ất th-anh:
— Trời ơi! Nó đây rồi…!

Tôi ch-eet l-ặng. Là nó – đứa con tôi đã thờ suốt hai mươi mấy năm trời. Tôi l-ao ra ôm con, vừa kh-óc vừa cười, không tin vào mắt mình.

Nó đặt chiếc vali nặng tr-ĩu xuống nền nhà. Vừa bật khóa, từng cọc tiền mới toanh lộ ra, bên dưới là xấp giấy tờ nhà đất.
Tôi r-un r-ẩy hỏi:
— Con ơi… hai mươi mấy năm qua con ở đâu?

Nó nhìn quanh căn nhà, đôi mắt l–ạnh t–anh. Rồi nói khẽ, từng chữ r–ơi nặng như đ-á:

“Con về… để trả lại ơn nuôi của cha mẹ. Còn ơn sinh, con đã không thể trả từ lâu rồi.”

Tôi s–ững sờ. Ông nhà cũng ngồi ph-ịch xuống ghế. Nó kể: năm đó bị l–ừa bán ra nước ngoài, trải qua những năm tháng đ–ịa ng–ục. Khi trốn được, nó không dám về — sợ cha mẹ không còn nhận, sợ người ta d-ị ngh-ị, sợ q-uá kh-ứ đ-en t-ối k-éo theo n/ỗi nh/ục cho gia đình.

Đến khi có tiền, có d-anh ph-ận, nó mới dám trở lại — không phải để đoàn tụ, mà để “kết thúc n–ợ ân tình”.

Tôi nắm lấy tay con, van nó ở lại. Nhưng nó g-ỡ ra, ánh mắt vẫn tr-ống r-ỗng.

“Nếu cha mẹ th-a th-ứ được thì hãy đ/ốt cho con thêm một nén nhang nữa. Con vẫn là người đã chết rồi.”

Nói rồi, nó quay đi. Chiếc taxi lăn bánh…

Chiếc vali vẫn nằm giữa nhà. Tiền nhiều đến mức tôi chẳng dám đ-ụng. Nhưng điều còn sót lại – chỉ là mùi khói hương trộn với nỗi trống rỗng đến nghẹt thở.

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News