“Nhà này đâu phải tr-ại t–ế b–ần. Ăn nh-ờ ở đậu bao năm nay, giờ c–ut đi cho sạch.”…
Nhưng chỉ một năm sau, họ phải h–ối h–ận…
Chồng và cả gia đình đ–uổi mẹ con tôi ra khỏi nhà, nói: “Không có t–ao, mấy mẹ con m–ày s–ống nổi à?” — Nhưng chỉ một năm sau, họ phải h–ối h–ận…
Hôm đó là một buổi trưa tháng Bảy, nắng h-ừng h–ực như muốn th–iêu cả mặt đất. Tôi ôm con trai bốn tuổi đứng trước cổng nhà chồng, m-ồ h-ôi và n–ước m–ắt h-òa l-ẫn nhau.
Trước mặt tôi là chồng tôi khuôn mặt l-ạnh t–anh, g–iọng đ-ầy kh–inh b–ỉ:
“Không có t/ao, mấy mẹ con m/ày sống nổi à? C/ú/t đi, t/a/o không muốn nhìn thấy t-ụi m//ày nữa.”
Mẹ chồng đứng sau lưng anh, tay phe phẩy chiếc quạt, thêm lời như x–át m–uối:
“Nhà này đâu phải tr-ại t–ế b–ần. Ăn nh-ờ ở đậu bao năm nay, giờ c–ut đi cho sạch.”
Tôi nghẹn lại, cố n-én n–ước m–ắt:
“Anh, ít nhất cũng để con vào nhà uống miếng nước, trời nắng thế này…”
Mẹ chồng g–ằn g-iọng:
“Đừng có giả vờ t/ội ng/hiệp. Cô tưởng kh-óc là người ta th–ương hả?”
Tôi cúi xuống nhìn con trai, nó níu tay tôi, đôi mắt ng-ơ ng–ác. Tôi chỉ có thể khẽ dỗ:
“Không sao đâu, con yêu, mình đi thôi.”
Cánh cổng đóng s–ầm lại sau lưng. Tiếng chốt cửa như một dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân mà tôi đã cố gắng giữ suốt bấy lâu. Tôi dắt con đi, không biết đi đâu về đâu.
Chiều hôm đó, hai mẹ con tôi trú tạm trong một công viên nhỏ. Tối đến, tôi tìm được một nhà trọ rẻ tiền ở ngoại thành. Trong ví còn đúng hơn 500 nghìn — số tiền tôi g-iấu được từ lâu, đề phòng những ngày x–ấu nhất. Đêm đó, con tôi ngủ say, còn tôi thức trắng, nhìn trần nhà và tự nhủ:
“Mình phải sống. Không chỉ sống, mà còn phải sống thật tốt.”
Sáng hôm sau, tôi tìm đến trung tâm hỗ trợ. Nhờ họ giúp, tôi thuê được một phòng trọ nhỏ hơn 10 mét vuông, rồi xin làm lễ tân ca tối ở một phòng kh-ám tư. Ngày nào cũng v–ất v–ả, vừa làm vừa chăm con, nhưng tôi không th–an một tiếng.
Ban đêm, sau khi con ngủ, tôi mở chiếc điện thoại cũ, lên mạng tìm học mấy khóa marketing online miễn phí. Có hôm mệt quá, mắt cay xè, tôi vẫn cố gắng gõ từng dòng ghi chú. Trong đầu tôi luôn vang lên câu nói của chồng:
“Không có tao, mày sống nổi à?”
Tôi m–ím môi, thì th–ầm:
“Rồi anh sẽ thấy tôi sống thế nào.”
Một năm sau, tôi mở được một cửa hàng nhỏ ngay mặt đường. Tôi thuê thêm hai nhân viên, công việc ổn định, tiền tiết kiệm đủ để hai mẹ con sống thoải mái.
Rồi một ngày, khi tôi đang dọn hàng thì thấy một chiếc ô tô dừng trước cửa: Chồng tôi, mẹ và có 1 người phụ nữ trẻ bước xuống… giây phút đó như b–óp ngh–ẹn…. Hoá ra mẹ chồng và chồng tôi bao lâu nay đã….