Chỉ vì bát mắm tôm, tôi quyết định b-ỏ nhà con trai giữa đêm. Sáng hôm sau, khi mở thùng gạo, tôi bật kh-óc… hoá ra con dâu tôi…
Tôi vốn là người kh-ó t-ính, quen nói năng th-ẳng th-ừng, ai cũng phải nghe theo. Ở tuổi này, tôi tưởng mình chỉ cần con dâu biết điều, nấu ăn ngon, lễ phép vậy là đủ. Nhưng hóa ra, l-òng n-gười đâu có dễ hiểu như thế.
Tối hôm đó, nó nấu món thịt chó. Món ấy tôi m-ê nhất, tôi còn dặn từ sáng: “Nhớ pha mắm tôm cho đậm, mẹ mà ăn thiếu mắm là mất vui.”
Thế mà đến khi dọn mâm, mọi thứ đều đầy đặn, chỉ riêng bát mắm tôm thì… chưa tới một muỗng. Tôi nhìn mà m–áu s–ôi lên tận cổ.
Tôi hỏi:
– “Thế này là sao? Nhà thiếu gì mà phải d-è s-ẻn từng giọt mắm?”
Nó không trả lời, chỉ cúi xuống nói nhỏ:
– “Mẹ ăn tạm, con xin lỗi.”
Cái giọng “l-ạnh t–anh” ấy như t-ạt nước vào mặt tôi. Tôi đ–ập đũa xuống bàn, đứng bật dậy:
– “Tôi nuôi con trai, dựng vợ gả chồng, cuối cùng bị đối xử thế này à? Cơm thì ăn, mắm thì tiếc!”
Tôi b–ực đến r–un người. Không nói thêm, tôi xách túi, bắt taxi về nhà mẹ đẻ giữa đêm. Trong lòng, tôi tự nhủ: “Cho nó biết tay. Mai cả nhà, cả họ sẽ nghe cho rõ con dâu h–ỗn cỡ nào.”
Giữa đêm, điện thoại reo. Nó gọi. Giọng bình thản đến lạ:
– “Mẹ nghỉ cho khỏe. Sáng mai mẹ nhớ mở thùng gạo ra, con để một thứ trong đó. Mẹ xem rồi hãy g–iận tiếp.”
Tôi bật cười kh-ẩy. Lại giở trò đây mà. Nhưng nói thật, trong bụng cũng thấy lạ. Mở thùng gạo để làm gì cơ chứ?
Sáng hôm sau, tôi vẫn c–ay c–ú, nhưng không yên tâm, lại bắt taxi quay về. Vừa bước vào nhà, nó chỉ nói:
– “Mẹ vào bếp nhé.”
Tôi g–ườm g–ườm, chẳng thèm đáp, đi thẳng vào. Mở nắp thùng gạo ra… và ch-eet s–ững.
Trên lớp gạo trắng là một gói nhỏ được bọc cẩn thận, bên trên là tờ giấy gấp tư. Tay tôi run lên khi đọc:
“Mẹ đừng ăn mắm tôm nữa nhé. Bác sĩ bảo mẹ bị đau dạ dày nặng, phải kiêng tuyệt đối. Con không dám nói sợ mẹ buồn, sợ mẹ nghĩ con chê. Con vẫn pha cho mẹ nhưng chỉ dám múc ít. Dưới đáy thùng là phong bì con để dành từ mấy tháng nay, con định mai đưa mẹ đi khám lại.”
Tôi bật nắp, thấy phong bì dày, còn có cả toa thuốc, giấy hẹn bệnh viện. Mắt tôi nhòe đi. Tay run bần bật.
Tôi ngồi phịch xuống sàn, lòng rối tung. Hóa ra, cái bát mắm tôi cho là “keo kiệt” lại là vì thương tôi.
Hóa ra, người tôi chửi là “vô phép” lại đang lặng lẽ dành tiền cho tôi chữa bệnh.
Lúc ấy, con trai tôi từ trong phòng bước ra, im lặng đặt tay lên vai tôi. Nó nói nhỏ:
– “Vợ con đi làm thêm mấy tháng nay, toàn để dành cho mẹ. Con giấu vì sợ mẹ tự ái.”
Tôi nghe mà nghẹn. Tim như ai bóp. Cổ họng đắng ngắt, chỉ ước được nuốt lại tất cả những lời cay nghiệt tối qua.
Tôi bật khóc. Khóc như một đứa trẻ.
Nước mắt rơi xuống thùng gạo, thấm vào từng hạt trắng, lẫn trong mùi mắm tôm vẫn còn thoang thoảng.
Chiều hôm đó, tôi sang nhà thông gia định kể lại mọi chuyện. Nhưng chưa kịp nói, mẹ nó đã cười hiền:
– “Nó thương mẹ chồng lắm. Tối qua còn sợ mẹ lạnh bụng, dặn tôi pha nước gừng gửi sang…”
Tôi quay đi, cố giấu nước mắt. Không phải vì hổ thẹn, mà vì tôi vừa hiểu ra một điều:
Tình thương đôi khi không cần nói ra. Nó nằm trong cách người ta chịu thiệt thòi để bảo vệ mình — chỉ là mình quá kiêu hãnh để nhận ra sớm hơn.
Từ hôm đó, mỗi lần mở thùng gạo, tôi lại nhớ cái bát mắm tôm hôm ấy — và tự nhủ:
“Đôi khi, người ta chẳng tiếc mắm tôm. Chỉ tiếc những yêu thương đã bị hiểu sai.”