Bà ơi… nếu sáng mai con không gọi điện cho bà được nữa, thì xin bà đừng kh–óc. Con đã cố gắng ngoan, cố gắng tin rằng mẹ kế con có thể thay đổi… nhưng con nhầm rồi.
Con viết mấy dòng này, khi ngoài cửa sổ mưa vẫn còn tiếng dép của bà ta lướt qua lướt lại trên sàn nhà như đang c—anh ch–ừng. Không ai tin được, chỉ mới hôm qua thôi, bà ta còn tươi cười rót cho con cốc sữa n–óng.
Tối qua, bố bảo sẽ ly hôn mẹ kế.
Con nghe thấy rõ từng chữ. Bố nói, “Tôi không thể sống với một người đ–ộc á–c như cô nữa.”
Con run lên vì mừng. Con nghĩ, cuối cùng mọi thứ sẽ kết thúc. Con sẽ không còn phải sợ hãi mỗi khi nghe tiếng bà ta gọi tên mình nữa.
Sáng nay, bà ta bỗng như biến thành người khác.
Pha sữa cho con xong , hỏi han nhẹ nhàng, còn cười nói:
“Uống đi con, mẹ xin lỗi, mẹ cũng muốn làm lại từ đầu…”
Cả ngày hôm đó, bà ta tỏ ra hiền lành đến lạ.
Buổi tối, khi bố chuẩn bị đi công tác, bà ta còn ân cần xách vali giúp, còn con thì… tin rằng mọi thứ thực sự sẽ khác.
Nhưng ngay khi tiếng xe của bố vừa rời khỏi cổng, căn nhà chìm trong im lặng.
Rồi tiếng cửa sắt khóa lại vang lên kh-ô kh-ốc.
Con ngẩng đầu.
Bà ta đứng đó, ánh mắt khác hẳn – s–ắc, l–ạnh, và… đầy th–ù h–ận bà ạ. Bà ta nói với con:
“M–ày nghĩ bố mày sẽ tin m–ày mãi sao?” – bà ta th-ì th-ầm, bước từng bước lại gần.
“M–ày nói gì với ông ấy, hả? Mày kể hết à?”Con lùi dần, t-im đ-ập m–ạnh.
Bà ta cười – nụ cười làm con l–ạnh ng–ười
“Đừng sợ, mẹ chỉ muốn nói chuyện thôi. Vào phòng mẹ một lát.”
Con h–ét lên, nhưng không ai nghe thấy.
Bà ta khóa cửa phòng, rồi cầm lấy thứ gì đó trong ngăn kéo. Con chỉ thấy l–óe lên một ánh kim loại.
Con r—un lên, nước mắt tr—ào ra.
“Bà ơi… nếu sáng mai con không gọi điện cho bà được nữa…”
Tôi viết dòng cuối cùng ấy bằng tay run rẩy, rồi nhét tờ giấy vào gầm bàn học – chỗ mà chỉ có bà mới biết.
Ngoài kia, tiếng dép lại vang lên.
Càng lúc… càng gần.