×
×

“Anh… đừng buồn… trong tủ sắt… có 2 tỷ… em giấu… để dành cho anh và con…”

“Anh… đừng buồn… trong tủ sắt… có 2 tỷ… em giấu… để dành cho anh và con…”

Đó là câu cuối cùng vợ tôi nói trước khi nh–ắm m–ắt. Tôi s–iết tay cô, n–ước m–ắt tr–ào ra. Cả đời sống ch–ắt b–óp, tôi không ngờ cô lại giỏi giang đến thế, âm thầm để dành được số tiền lớn như vậy.

Đêm đó, dù vừa lo xong hậu sự, đầu óc tôi cứ ong ong. 2tỷ — con số ấy á-m ả–nh tôi từng phút. Gần nửa đêm, tôi không chịu nổi, vội lao về nhà.

Căn phòng vợ nằm lúc sinh thời vẫn còn mùi thuốc. Tôi mở đèn, bước đến chiếc tủ sắt ở góc tường. Tay run run tra chìa khóa.
“Két…” — cánh tủ bật mở.

Bên trong toàn là giấy tờ cũ, vài gói thuốc, sổ tiết kiệm r–ách m–ép. Tôi l–ục tu-ng, nhưng chẳng thấy gì đáng giá. Đến khi chạm vào tấm ván đáy tủ, tôi thấy lỏng. Linh tính mách bảo — tôi c-ạy ra. Một chiếc hộp sắt nhỏ hiện lên, khóa chặt.

Tôi vừa định mở thì — r–ầm! — cả tủ r-ung m-ạnh, nắp hộp bật ra, và một thứ đ–en ng–òm, h–ôi t–anh ào thẳng xuống người tôi.
Tôi h–ét lên, ngã lăn ra sàn, mùi n–ồng n–ặc x–ộc th-ẳng vào mũi. Dưới ánh đèn vàng vọt, tôi thấy rõ đó không phải giấy tiền… mà là xác của mấy con chuột đã phân hủy, lẫn theo tờ tiền mốc nát, nhàu nát, chẳng còn giá trị.

Giữa đống hỗn độn ấy, có một mảnh giấy dính chặt trên nắp hộp, nét chữ của vợ tôi:

“Anh, đừng tìm nữa. Tiền của anh nằm ở nơi anh đã từng quên.”

Tôi sững người, tim lạnh buốt. Cả căn phòng im phăng phắc. Trong mùi hôi thối lan tỏa, tôi ngồi thụp xuống, bất giác bật khóc.
Tôi không biết vợ muốn nhắn gì, chỉ biết — có lẽ thứ cô để lại, chưa bao giờ là tiền.

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News