×
×

9h tối đi làm về, thấy cả nhà 9 người vẫn ngồi chờ cơm, nhưng 10 phút sau, họ phải ….

9h tối đi làm về, thấy cả nhà 9 người vẫn ngồi chờ cơm, nhưng 10 phút sau, họ phải ….

Tôi đi làm về gần 9 giờ, người ư-ớt đ-ẫm mồ hôi, chân tay rã rời như muốn kh-uỵu xuống.
Vừa mở cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến tôi đứng ch-eet trân: cả nhà chồng đúng 9 người, từ bố mẹ, anh chị đến hai đứa cháu họ  đang u-ng d-ung ngồi quanh bàn trống, bát đũa xếp ngay ngắn, chờ… tôi về nấu cơm.

Chồng tôi ngồi giữa, chân gác lên ghế, tay phe phẩy cái quạt nan như ông chủ nhà hàng sang trọng. Tivi vẫn bật ầm ầm.
Tôi nén tiếng thở dài, cố giữ phép lịch sự:

“Con xin lỗi, con về muộn, để con đặt đồ ăn ngoài cho nhanh nhé.”

Chưa dứt lời, chồng tôi h–ất mạnh tay tôi, giọng l–ạnh t–anh:

“Không có đặt gì hết. Làm dâu phải biết lễ phép. Mau c-úi ng-ười chào bố mẹ vào ăn đi, cúi hẳn 90 độ cho ra dáng.”

Tiếng cười khẩy vang lên từ mấy người họ hàng.
Bố mẹ chồng ngồi im, không nói gì – nhưng ánh mắt họ như ngầm đồng tình.
Tôi thấy cổ họng ngh-ẹn lại, mặt n-óng b-ừng. Bao nhiêu t–ủi nh–ục, bao nhiêu lần bị coi thường bỗng d-âng lên tận ó–c.

Tôi đứng phắt dậy, n–ém phăng túi xách xuống bàn, l–ao th–ẳng vào bếp.
Không ai ngăn lại, họ nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn nấu cơm như mọi khi.
Nhưng không.
Tôi không còn là con dâu ngoan hiền nữa.

Trong gian bếp chật chội, ánh đèn vàng nhợt hắt xuống sàn. Tôi mở tủ lạnh, tay r–un r–un, t-im đ-ập th–ình th;;;ịch.
Mọi nguyên liệu trong nhà đều nguội lạnh: cơm thừa, canh cũ, thịt ôi.
Tôi cười nhạt, rồi bắt đầu “nấu”.
Chỉ 15 phút sau, tôi bưng ra mâm cơm.

Cả nhà đang chờ, vẻ mặt nửa kh–inh kh–ỉnh nửa háo hức.
Tôi đặt mâm xuống giữa bàn, nhẹ giọng nói:

“Mời cả nhà dùng bữa. Hôm nay con nấu rất đặc biệt.”

Mọi ánh mắt đ–ổ d–ồn xuống mâm.
Bốn bát canh b-ốc kh-ói ngh-i ng–út, nhưng thay vì mùi thơm, là mùi kh–ét l–ẹt của… nước mắm đun.
Đĩa thịt gà là x—ương v–ụn tr–ộn muối, còn đĩa rau luộc là… lá chuối non tôi vừa bứt sau vườn.
Trên cùng là bát cơm trắng – nhưng ở giữa, tôi đặt một mảnh giấy nhỏ:

“Cơm không chỉ nấu bằng gạo, mà bằng cả sự tôn trọng.”

Không gian lặng đi như bị rút hết âm thanh.
Bố mẹ chồng tái mặt. Chồng tôi đập bàn định đứng dậy, nhưng mẹ chồng kéo tay ông lại, run run nói:

“Thôi… thôi con ạ. Chúng ta về quê. Ở đây… không hợp.”

Mười phút sau, chiếc xe khách đêm rời khỏi cổng. Tôi ngồi trên hiên, nghe tiếng ve đêm râm ran, mồ hôi lẫn nước mắt mặn chát.
Nhưng lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình… được thở

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News