×
×

Tối 20/10 ôm bó hoa đồng nghiệp tặng về nhà, chồng nhếch mép tr;a kh;ả;o cả đêm, sáng hôm sau thấy tin nhắn trong điện thoại anh, tôi run lẩy bẩy

Sáng 20/10, vừa đặt túi xách xuống bàn làm việc, tôi đã thấy một bó hoa hồng đỏ rực kèm tấm thiệp: “Chúc em mãi xinh đẹp và hạnh phúc.” Người gửi là anh Quân – đồng nghiệp phòng kế bên, người năm nào cũng tặng hoa cho các chị em trong công ty. Ai cũng nhận, ai cũng vui, nên tôi chẳng nghĩ gì sâu xa. Chỉ cười nhẹ cảm ơn rồi đặt bó hoa bên cửa sổ.

Chiều, tôi mang hoa về. Vừa mở cửa, chồng tôi ngồi trên ghế sô-pha, ánh mắt soi mói từ đầu tới chân rồi dừng lại trên bó hoa. Anh bật cười khẩy.

“Ồ, ai mà ga-lăng dữ vậy? Hay là có người theo đuổi vợ anh rồi?”

Tôi hơi khó chịu:

“Chỉ là đồng nghiệp tặng nhân ngày 20/10 thôi, cả phòng ai cũng có.”

Anh nhướng mày:

“Cả phòng mà chỉ có tên em trên thiệp à? Ừ, tôi tin liền.”

Giọng điệu đầy mỉa mai. Tôi nghẹn họng. Thay vì lời chúc mừng, tôi nhận về nghi ngờ, tra khảo. Tối hôm đó, anh bóng gió, hỏi dồn dập tôi đi làm có ai “quan tâm đặc biệt” không, rồi còn lén kiểm tra điện thoại tôi. Không khí trong nhà ngột ngạt đến nghẹt thở.


Sáng hôm sau, khi tôi đang chuẩn bị đi làm, tôi không thấy bó hoa đâu nên đi tìm. Bỗng điện thoại anh để trên bàn rung lên. Tin nhắn hiện ngay trên màn hình:

“Sáng nay em nhận được hoa rồi. Anh đúng là ga-lăng 😘”

Tôi sững người. Tay run run mở ra, từng dòng tin nhắn trước đó hiện lên rõ mồn một:

“Anh đặt hoa sớm nha, 8h sáng em nhận được là vừa đẹp.”
“Em thích hoa hồng đỏ, nhớ nơ trắng nha anh.”
“Anh đúng là người đàn ông tâm lý nhất.”

Tim tôi nhói lên.
Trong khi anh mỉa mai tôi vì nhận hoa từ đồng nghiệp — thì chính anh đã đặt hoa tặng một người phụ nữ khác, lén lút sau lưng vợ.


Tôi bước ra khỏi phòng, đặt bó hoa của mình xuống bàn, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh như băng:

“Hóa ra… anh rất giỏi đặt hoa tặng phụ nữ. Nhưng tiếc là… người anh ga-lăng lại không phải vợ anh.”

Anh giật mình, chạy tới giật điện thoại nhưng đã quá muộn. Tin nhắn, ảnh chụp biên nhận giao hoa đều nằm gọn trong tay tôi. Cái dáng vẻ ngạo nghễ tối qua biến mất, thay vào đó là gương mặt trắng bệch không còn giọt máu.

Tôi nhìn anh, cười nhạt:

“Anh nghi ngờ tôi, trong khi chính anh là người phản bội.”

“Anh tưởng mình giấu kỹ lắm, nhưng anh quên… hoa cũng có thể phản chủ.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News