Ba năm trước, khi bắt đầu xây nhà, vợ chồng nhà bên cạnh chạy sang nhà tôi, mặt mũi lo lắng:
“Chị ơi, cứu em một phen, thợ đang làm mà tiền chưa xoay được. Chị cho em mượn tạm 2 cây vàng, xong nhà em hoàn thiện em trả liền, không để chị phải nhắc đâu.”
Tình nghĩa láng giềng bao năm, tôi tin tưởng, không chút đắn đo. Tôi mở hộp vàng cưới — kỷ vật cha mẹ để lại — lấy ra đúng 2 cây, giao tận tay cho họ. Lúc đó, còn có bà Tư hàng xóm đứng ngay cổng, thấy rõ cảnh trao vàng.
Nhà họ xây xong, sáng đèn mỗi tối. Nhưng món nợ thì “lặn mất tăm”. Ba năm, không một câu trả, không một lời nhắc. Mỗi khi gặp, chị hàng xóm cười giả lả, anh chồng thì lảng đi nơi khác. Tôi nín nhịn vì sợ mất hòa khí.
Nhưng khi con gái tôi sắp cưới, tôi không thể im lặng nữa. Tôi sang đòi thẳng:
“Chị à, tôi cần số vàng đó để lo cưới cho con gái. Ba năm rồi, chị trả cho tôi đi.”
Chị ta không chối, còn nhẹ nhàng đáp:
“Ừ thì mai em đem qua.”
Hôm sau họ mang đến một túi nhỏ, bên trong là 2 cây vàng sáng loáng. Tôi yên tâm đem ra tiệm quen để bán lấy tiền. Nhưng chủ tiệm vừa soi đèn vừa nhíu mày:
“Chị ơi… cái này không phải vàng thật đâu. Là vàng giả, bên trong toàn đồng.”
Tôi chết sững. Tay run run ôm túi vàng rởm, nước mắt ứa ra vì uất ức. Tối đó tôi sang hỏi cho ra lẽ thì họ trở mặt ngay:
“Chị đừng có vu oan cho tụi tôi. Lúc mượn vàng có giấy tờ gì đâu, chị nói giả thì ai chứng minh?”
Lời nói lạnh tanh, thái độ trơ tráo khiến tôi nghẹn đắng. Nhưng tôi không ngờ — họ đã quên mất một người.
Bà Tư — người hàng xóm già sống sát vách, tối đó nghe được tiếng cãi vã — liền sang nói:
“Tôi là người chứng kiến hôm hai người này mượn vàng. Tôi thấy rõ chị đưa cho họ hai cây vàng đựng trong túi đỏ, còn nhớ chị còn đùa: ‘Giữ kỹ nghen, vàng thật đó!’.”
Không chỉ vậy, bà Tư còn lấy ra chiếc điện thoại cũ kỹ. Thì ra hôm đó, bà vô tình quay clip con chó nhà tôi chạy ra cổng… và trong khung hình rõ ràng có cảnh tôi trao tận tay túi vàng cho họ, túi có in logo tiệm vàng nơi tôi mua.
Clip ấy, cộng với lời chứng, khiến cặp vợ chồng gian xảo không còn đường chối cãi. Cả khu phố xôn xao. Họ bị chính những người từng xem là “hàng xóm tốt bụng” lên án không thương tiếc.
Cuối cùng, để tránh kiện tụng, họ phải trả lại đủ 2 cây vàng thật — còn phải công khai xin lỗi trước tổ dân phố.
Tối hôm đó, tôi ngồi nhìn hai cây vàng nằm trong tay, vừa mừng vừa cay đắng. Bài học quá lớn: tin người thì tốt, nhưng tin mà không có chứng cứ… thì chỉ một chút tráo trở cũng đủ biến tình nghĩa thành oán hận.