×
×

“Anh bị sao thế? Nhà mình còn n-ợ ngân hàng mà anh định… tài trợ 500 triệu xây nhà cho chị giúp việc à?” – tôi bật th-ốt, giọng r-un r–un.

“Anh bị sao thế? Nhà mình còn n-ợ ngân hàng mà anh định… tài trợ 500 triệu xây nhà cho chị giúp việc à?” – tôi bật th-ốt, giọng r-un r–un.

Chồng tôi chỉ cười nh-ạt, nói như thể điều đó rất bình thường:
– “Người ta chăm bố anh mấy năm, coi như người thân rồi. Mình có, thì giúp người ta có tí vốn làm ăn, có sao đâu.”

Tôi c-ứng h-ọng. Người thân ư? Tôi cố n-uốt x-uống c–ơn ngh-ẹn, nhưng trong lòng dấy lên linh cảm cực kỳ lạ.

Mọi chuyện bắt đầu khi chồng tôi nhất quyết đòi cả nhà về quê thăm chị giúp việc – người vừa xin nghỉ về lo việc nhà. “Đi xa 300 cây số lận, thôi để em gửi ít quà thôi cũng được”, tôi nói.
Anh gạt đi:
– “Không, chị ấy vất vả, phải đích thân về cảm ơn mới phải.”

Đường xa h-un h-út, tôi mệt r-ã r-ời. Nhưng khi xe vừa rẽ vào con đường làng, tôi b–àng h–oàng đứng ch-eet l-ặng.

Trước mắt tôi là một căn nhà hai tầng khang trang, tường sơn sáng bóng, sân lát gạch đỏ au, cổng sắt hoa văn cầu kỳ. Phía trong, bộ bàn ghế gỗ lim b-óng l-oáng, rèm cửa thêu tay, tivi 65 inch treo tường.

Tôi quay sang nhìn chồng. Anh im lặng, mặt đ-ỏ ử-ng. Còn chị giúp việc – người mà tôi từng nghĩ sống ch–ật v–ật – lại bước ra đón với nụ cười… hơi gượng.

Giữa bữa cơm, chồng tôi bỗng đứng dậy, cạn chén rượu rồi t-uyên b-ố:
– “Chị cứ chuẩn bị sẵn, anh tài trợ thêm 500 triệu để chị xây thêm căn nhà mới, coi như quà cảm ơn!”

Không khí bàn ăn lặng ph-ắc. Tôi s–ững người, tim đập th–ình th–ịch. Nhà tôi còn chưa sửa nổi mái bếp dột, anh lại “vung” 500 triệu cho người ngoài?

Tối hôm đó, khi mọi người đã ngủ, tôi lén mở cửa phòng chị giúp việc.
Trong ánh đèn vàng nhạt, tôi thấy trên bàn là một chiếc khung ảnh. Ảnh chồng tôi  và một đứa trẻ độ 6 tuổi. Đứa trẻ có đôi mắt… y hệt anh.

Tim tôi như ng–ừng đập. Tôi g–iật mình khi nghe tiếng d-ép lẹt xẹt phía sau.
Chị giúp việc đứng ở cửa, mặt cắt không còn giọt máu.
– “Em… đừng hiểu lầm… chị… chị không có ý… giấu…”

Tôi run run hỏi:
– “Đứa bé… là ai?”

Chị cúi gằm, nước mắt rơi lã chã:
– “Là con của anh ấy… Anh bảo giấu… cho đến khi nào chị có nhà riêng thì mới nhận con về…”

Cánh cửa phòng bật mở. Chồng tôi đứng đó, ánh mắt lạnh lùng.
– “Em đã biết rồi thì… về đi. Mọi chuyện anh sẽ sắp xếp.”

Tôi nhìn hai người, đầu óc trống rỗng. Tất cả những năm tháng tôi tin tưởng, thương cảm, gọi là “chị” – hóa ra chỉ là một màn kịch hoàn hảo.

Hôm sau, trên đường về, trời đổ mưa tầm tã. Tôi nhìn qua gương chiếu hậu – ngôi nhà khang trang dần khuất sau lớp sương trắng.
Tôi không còn nước mắt.
Chỉ còn một câu hỏi lởn vởn trong đầu:

“Nếu không đi chuyến này, liệu tôi có bao giờ biết… chồng mình đã có một gia đình khác ẩn giấu sau danh xưng ‘chị giúp việc’?”

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News