×
×

Mẹ Già rồi mà ă-n l-ắm, tiêu hoài, sau này chẳng để lại được gì đâu.

Mẹ Già rồi mà ă-n l-ắm, tiêu hoài, sau này chẳng để lại được gì đâu.

Câu nói đó của vợ tôi như nh–át d–ao đ-aam th=ẳng vào t/im.
Tôi ch–eet lặng, nhìn sang mẹ — người đàn bà g–ầy g–ò đang khẽ c–úi đầu múc thêm miếng canh, môi r–un r–un như cố n–uốt n–ước m–ắt.

Mẹ tôi đã bán căn nhà ở quê, mang lên thành phố trọn 1 tỷ đồng. Mẹ bảo:

“Cả đời mẹ dành dụm, giờ chỉ mong hai đứa có vốn làm ăn, mẹ ở cùng, phụ việc nhà, có rau có cháo là vui.”

Ngày đầu mẹ đến, căn nhà như bừng sáng. Mẹ nấu ăn, dọn dẹp, chăm chút từng thứ nhỏ. Tôi từng nghĩ: “Cuộc sống từ nay chắc sẽ ấm áp hơn.”
Nhưng chỉ sau 20 ngày, không khí thay đổi đến ngh–ẹt th–ở.

Vợ tôi bắt đầu khó chịu mỗi khi thấy mẹ mua thêm bó rau, thêm quả trứng. Câu nói kia — cái câu l–ạnh l–ùng v–ô tâm ấ–y — chính là giọt nước tràn ly.

Đêm hôm đó, trời mưa n-ặng hạt. Khi tôi trở dậy, cửa phòng mẹ đã mở hé. Trên gối là một cục tiền nhỏ, tờ giấy run rẩy mấy dòng chữ:

“Mẹ cảm ơn vì những ngày qua. Hai con cứ sống vui vẻ. Mẹ không muốn làm phiền thêm nữa.”

Tôi cầm tờ giấy, chân r–un b–ần b–ật. Gọi điện không ai bắt máy. Chạy ra bến xe thì xe đã lăn bánh trong màn mưa trắng xóa.

Ba ngày sau, trưởng thôn ở quê gọi lên, giọng d–ồn d–ập:

“Cậu ơi… chuyện t–ày đình r—ồi! Mảnh đất mẹ bán đi để lấy tiền, hóa ra là bị lừa. Giấy tờ giả hết, đất giờ bị thu hồi, công an đang điều tra…”

Tôi choáng váng, ngã gục ngay giữa nhà. Mẹ mất nhà, mất tiền — và giờ không biết đang ở đâu.

Tôi chỉ còn nghe văng vẳng bên tai câu nói định mệnh hôm ấy:

“Già rồi mà ăn lắm, tiêu hoài…”

Mỗi lần nhớ lại, tôi chỉ muốn hét lên:
“Nếu hôm đó tôi lên tiếng bảo vệ mẹ… liệu mọi chuyện có khác đi không?”

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News