Ông Tư làm phụ hồ đã hai chục năm, da rám nắng, lưng còng, đôi tay lúc nào cũng dính vôi vữa.
Mỗi chiều tan ca, ông ghé quán tạp hóa bà Sáu đầu hẻm mua một tờ vé số. Người ta cười:
— Lương ngày ba trăm, ông bỏ mười ngàn mua mộng à Tư?
Ông chỉ cười hềnh hệch:
— Không mơ thì sống sao nổi!
Bà Lành – vợ ông – thì chán nản:
— Cả đời ông chỉ mơ, còn tôi chỉ lo!
Ấy thế mà một chiều tháng Chín, khi đài vừa đọc đến dãy số cuối, ông Tư đang ăn cơm mà đánh rơi cả bát:
— Sáu tỷ! Tao trúng sáu tỷ rồi bà nó ơi!
Tin lan khắp xóm. Người đến chúc mừng, kẻ tò mò đứng ngoài ngó vào. Chỉ sau nửa tháng, căn nhà tôn rách nát biến thành biệt thự hai tầng sơn vàng chóe, trước cửa dựng cổng inox sáng loáng. Ông Tư sắm xe tay ga, điện thoại xịn, suốt ngày phì phà thuốc lá ngoại.
Ông thôi làm phụ hồ, đi đâu cũng oai vệ:
— Giờ tôi có tiền, không để ai khinh nữa!
Ban đầu, ông chỉ muốn giúp bà con trong xóm – người vay ít, kẻ xin nhiều. Ông Tư hào phóng, không ghi giấy, chỉ nói:
— Tin nhau là được.
Nhưng rồi, bạn bè kéo đến như nước triều. Càng đông, ông càng thấy mình “oách”.
Bà Lành can:
— Mình à, của trời cho, xài phải biết chừng.
— Bà biết gì! Cả đời cực khổ, giờ tới lượt tôi hưởng!
Thằng Tí – con trai duy nhất – cũng bỏ học, chơi bời theo đám bạn nhà giàu. Hôm đầu, nó đòi mua xe SH. Hôm sau, nó xin tiền “đầu tư”.
Một buổi tối, nó biến mất cùng một túi tiền lớn.
Khi công an gọi điện báo thằng Tí dính vào đường dây cá độ bóng đá, ông Tư chết lặng.
Bà Lành khóc ngất, bán vàng lo cho con. Nhưng chuyện chẳng dừng lại: người vay tiền không trả, sổ đỏ nhà đem cắm, bạn bè quay lưng.
Căn nhà từng đông tiếng cười giờ lạnh tanh.
Một đêm, bà Lành xếp đồ đi:
— Tôi không chịu nổi nữa. Ông ở với đống tiền của ông đi.
Ông Tư ngồi thừ trên bậc thềm, chai rượu lăn lóc bên chân. Sáu tỷ tiêu tan, chỉ còn đống giấy nợ và bức tường loang lổ.
Ngày cuối cùng, người ta thấy ông lang thang trước quán bà Sáu, tay cầm tờ vé số mới, giọng khàn khàn:
— Biết đâu lần này trúng nữa, tôi sửa được hết…
Chiều đó, ông gục trên bàn, tờ vé số rơi xuống đất, nhòe nước mắt.
Con số chỉ sai đúng một chữ số cuối.
Bà Sáu nhìn, thở dài:
— Cái nghèo chưa từng giết ai, nhưng cái lòng tham thì có thể.
Trước cổng căn biệt thự cũ, tấm biển “Bán gấp – liên hệ chủ nợ” vẫn bay phần phật trong gió, như một lời nhắc:
Có người đổi đời thật, nhưng lại đánh mất chính đời mình.