×
×

Tôi đ–uổi cha ra khỏi cổng cơ quan trong ở Hà Nội — một giờ sau, cuộc gọi từ quê khiến tôi g–ào kh–óc q–uỵ ng–ã…

Cha từ Hưng Yên lên Hà Nội thăm tôi, bị đuổi  khỏi cổng cơ quan trong ở Hà Nội — một giờ sau, cuộc gọi từ quê khiến tôi g–ào kh–óc q–uỵ ng–ã…

Nhà tôi tôi ở Hưng Yên. Cả đời cha tôi chỉ biết đến ruộng đồng, con trâu và cánh đồng lúa. Nhà nghèo, tài sản lớn nhất chỉ có con trâu đực, ông vẫn gọi vui là “bạn cày chung thân”.

Học xong, lên Hà Nội đi làm, cha mừng lắm. Ông bảo:“Cha mà được ra ngoài đó thăm con một bữa là mãn nguyện rồi.”

Thế mà.Giữa bộn bề thành phố, tôi dần quên mất người cha g-ầy g-ò ấy.

Một hôm, cha gọi:

“Cuối tuần cha lên thăm con. Cha nhớ con lắm.”

Tôi ậm ừ, nghĩ ông nói cho vui. Nhưng hôm đó, thật, ông ra.
Bán con trâu cuối cùng trong nhà để lấy tiền đi xe, mang theo túi vải đựng mấy củ khoai luộc, ít lạc rang, với lọ tương quê mẹ làm.

Hôm ấy mưa. Tôi đang họp thì bảo vệ gọi:

“Có ông cụ nói là cha anh, đang chờ dưới cổng.”

Tôi s-ững lại. Nhìn xuống sân, thấy dáng người l-om kh-om trong chiếc áo nâu bạc màu, đầu đội mũ cối cũ, tay cầm túi quà ư-ớt s-ũng nước mưa. Đồng nghiệp nhìn ra, x-ì x-ào:

“Bố ai trông như ông nông dân phim cũ thế kia?”

Mặt tôi n-óng b-ừng. Tôi chạy ra, kéo cha vào một góc:

“Bố ra làm gì? Ở quê yên thì không ở!”

Cha cười hiền, chìa ra túi quà:

“Cha mang ít lạc, ít khoai, với lọ tương mẹ con gửi. Biết con hay quên ăn cơm.”

Tôi nhìn quanh, thấy đồng nghiệp liếc, lòng tràn x-ấu h-ổ.
Tôi hất tay ông:

“Thôi, bố về đi! Ở đây người ta nhìn vào cười ch-eet!”

Ánh mắt cha s-ững lại. Bàn tay gầy khựng giữa không trung, rồi rụt lại.

“Ờ… cha chỉ định nhìn con một cái, rồi về thôi.”

Ông quay lưng đi trong mưa. Đôi dép cao su l-ép nh-ép giữa vũng nước.

Tối đó, tôi nhận được cuộc gọi từ số lạ, giọng một người phụ xe Hưng Yên r-un r-un:

“Anh có phải con ông Đình không? Ông cụ đi xe về Hưng Yên, chắc ng–ất từ lúc qua cao tốc Hải Phòng… tụi tôi đang gọi c–ấp c–ứu, mà có vẻ y–ếu l–ắm anh ơi.”

Điện thoại t=uột khỏi tay. Tôi l=ao ra ngoài, bắt xe thẳng về quê.
Đến bệnh viện, cha nằm b=ất đ-ộng. Trong túi áo vẫn còn tờ giấy ghi “bán trâu – 14 triệu” và lọ tương đã v-ỡ n-ắp, dính đầy m-áu.

Tôi quỵ xuống. Bên tai còn vang tiếng ông hôm nào:

“Cha mà được ra ngoài đó thăm con một bữa là mãn nguyện rồi.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News