×
×

Đi bước nữa khi đã 50 tuổi, đêm tân hôn chồng đưa ra yêu cầu sốc khiến tôi bẽ bàng dọn đồ quay về ngôi nhà cũ

Tôi tên Lan, năm nay tròn 50 tuổi. 5 năm trước, chồng tôi qua đời sau một cơn bạo bệnh. Căn nhà vắng tiếng đàn ông, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và những buổi tối lạnh lẽo. Nhiều người bảo tôi:

“Góa rồi thì sống cho con cháu, chứ tuổi này ai cưới xin nữa.”

Nhưng rồi, khi ông Tuấn xuất hiện — một người đàn ông chững chạc, nói năng điềm đạm, từng trải — tôi thấy tim mình như được sưởi ấm. Ông cũng từng mất vợ, sống một mình buồn tẻ. Chúng tôi nói chuyện hợp, cùng thích chăm cây, nghe nhạc xưa.
Tôi nghĩ: Có lẽ đây là định mệnh muộn màng nhưng đẹp đẽ mà ông trời gửi đến.

Dù thiên hạ xì xào “50 tuổi còn cưới lại, có mà dở hơi”, tôi vẫn mặc kệ.
Tôi tin, tình cảm chân thành không bao giờ có hạn sử dụng.


Ngày cưới, tôi mặc chiếc áo dài màu hồng phấn, ông nắm tay tôi mà nói nhỏ:

“Từ nay mình có nhau, bà nhé.”

Câu nói giản dị khiến tôi rưng rưng. Ai ngờ, chỉ vài tiếng sau, chính người đàn ông đó lại dội gáo nước lạnh vào tim tôi.


Đêm tân hôn, ông Tuấn rót cho tôi chén trà, giọng trầm xuống:

“Bà Lan, tôi phải nói thật… Tôi cưới bà không phải vì tình yêu. Tôi chỉ cần một người nấu cơm, dọn nhà, lo thuốc men lúc trái gió trở trời. Còn chuyện vợ chồng… bà đừng nghĩ tới. Tôi chưa quên được vợ cũ, không muốn phản bội ký ức.”

Tôi chết lặng.
Môi run run, chỉ thốt được mấy chữ:

“Thế còn tôi thì sao, ông có nghĩ đến cảm xúc của tôi không?”

Ông đáp gọn lỏn:

“Tuổi mình rồi, còn nghĩ gì tới cảm xúc nữa. Tôi giúp bà có danh phận, bà giúp tôi việc nhà. Coi như đôi bên có lợi.”

Tôi nhìn quanh căn phòng tràn mùi hoa cưới, giường mới tinh, nến chưa kịp đốt…
Mọi thứ bỗng hóa nực cười.
Tôi bỏ ra ban công, gió lạnh thốc vào mặt mà vẫn thấy người nóng ran.
Tôi đã từ bỏ bao lời bàn tán, rời khỏi căn nhà chứa đầy ký ức với chồng cũ, để đổi lại một cuộc hôn nhân… không linh hồn.


Khi kim đồng hồ điểm 2 giờ sáng, tôi lặng lẽ gói đồ, tháo chiếc nhẫn cưới bỏ lại bàn, bước ra khỏi nhà.
Bên ngoài, mưa phùn rơi, váy cưới ướt sũng. Tôi không khóc — nước mắt chẳng còn nghĩa lý gì nữa.


Sáng hôm sau, cả làng xôn xao:

“Bà Lan bỏ chồng mới cưới giữa đêm!”
“Chắc cãi nhau chuyện tiền bạc rồi!”

Họ nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại xen khinh bỉ. Tôi chỉ im lặng.
Vì họ đâu hiểu, có những nỗi đau không ồn ào mà rớm máu đến tận tim.


Về lại căn nhà cũ, tôi mở cánh cửa mốc meo, bụi phủ lên bàn thờ chồng quá cố.
Tôi khẽ nói:

“Anh ơi, em đi nhầm đường rồi… nhưng em quay về rồi đây.”

Ngày ấy, tôi sợ cô đơn.
Giờ đây, tôi mới hiểu: cô đơn vì thiếu người, không đáng sợ bằng cô đơn trong chính cuộc hôn nhân của mình.


Từ hôm đó, tôi thôi sợ ánh nhìn soi xét.
Mỗi sáng, tôi tự pha tách trà, mở cửa sổ đón nắng, tưới cây ngoài hiên.
Không còn ai bên cạnh, nhưng tôi thấy mình bình yên đến lạ.

Tôi nhận ra:

“Phụ nữ không cần dựa vào ai để hạnh phúc. Chỉ cần biết trân trọng chính mình, thì ở tuổi nào cũng có thể mỉm cười.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News