×
×

Mẹ chồng tôi lái xe 1000 km chỉ để “giải c–ứu” cháu: 4 ngày sau, bà khóc gọi trong đêm: “Mẹ sai rồi con ơi…

Mẹ chồng tôi lái xe 1000 km chỉ để “giải c–ứu” cháu: 4 ngày sau, bà khóc gọi trong đêm: “Mẹ sai rồi con ơi…

Tôi lấy chồng người Điện Biên, còn mẹ đẻ tôi sống ở Nghệ An.
Con trai tôi mới hơn hai tuổi, biếng ăn, c-òi c-ọc. Vì công việc bận, tôi gửi cháu về cho mẹ đẻ chăm giúp.

Mẹ tôi thương cháu nên chiều, hay làm theo cách cũ nhai mềm cơm rồi đút cho cháu ăn, sợ cháu h-óc. Tôi biết thói quen đó không hợp thời, nhưng cũng nghĩ trẻ con có bà ngoại chăm thì vẫn tốt hơn gửi người ngoài.

Không ngờ, một buổi chiều, chị dâu tôi quay lại cảnh ấy, vừa đùa vừa đăng lên Facebook:

“Bà ngoại bón cháo truyền thống – nhìn đáng yêu chưa!”

Tôi cười cho qua, ai ngờ clip ấy lan nhanh, bay tới Điện Biên, đến tay mẹ chồng tôi. 

Chiều hôm đó, tôi đang nấu cơm thì điện thoại reo liên tục. Vừa nhấc máy, bà đã q-uát:

“Chúng mày nuôi cháu kiểu gì thế hả? Cơm cũng nhai rồi đút à? Cả nhà mày d–ốt từ mẹ đến con!”

Tôi s–ững người, cố giải thích:

“Mẹ ơi, mẹ đừng n-óng, mẹ con sợ cháu h-óc nên…”

Bà c-ắt ngang, giọng rít lên qua điện thoại:

“Không nghe! Ngày mai tao lái xe vào tận nơi đón cháu về. Cháu t-ao, tao tự nuôi!”

Tôi tưởng bà chỉ dọa. Nhưng sáng hôm sau, khi tôi còn đang gọi điện về quê, thì hàng xóm đã báo:

“Có người phụ nữ lái ô tô vào, đang đứng trước cổng mẹ cô đấy!”

Bà vừa tháo kính râm, vừa chỉ thẳng tay vào mẹ tôi:

“Bà cho cháu tôi đâu, tôi đón nó về. Ăn uống kiểu đấy là h–ại nó!”

Mẹ tôi h–oảng, chỉ biết n–ăn n-ỉ:

“Chị ơi, cháu còn bé, chị đi xa thế này, để mai hãy tính…”

Bà g–ắt:

“Không phải việc của bà! Cả nhà mấy người cùng một giuộc, đứa nào cũng làm mẹ kiểu sai lầm!”

Tôi vừa gọi video, vừa cố can:

“Mẹ ơi, bình tĩnh lại đi, cháu còn đang uống thuốc…”
Bà lườm vào màn hình:
“Mày i-m đi. Tao nói là tao làm!”

Rồi bà bế con tôi lên xe, đóng s-ập c-ửa, nổ máy ph-óng đi.
Mẹ tôi đứng ch-eet lặng giữa sân, tay vẫn cầm bát cháo còn bốc khói.

Ngày đầu tiên, mẹ chồng, giọng h-ồ h-ởi:

“Thằng cu ăn khỏe lắm, ở với bà sướng rồi đây này!”
Tôi nghe mà nín thở.
Ngày thứ hai, bà gửi ảnh con chơi ngoài sân, mặt hồng hào, tôi yên tâm phần nào.

Nhưng đến đêm thứ tư, lúc gần nửa đêm, mẹ tôi g-iật mình vì chuông điện thoại reo liên hồi.
Mẹ chồng tôi ở đầu dây, giọng r–un như kh–óc:

“Bà ơi… cháu… cháu s–ốt cao, không th–ở được… tôi gọi cấp c–ứu r–ồi, mà sao vẫn chưa tỉnh…”

Tôi chết điếng. Cả đêm tôi không thở nổi, chỉ chờ chuyến bay sớm nhất ra Bắc.
Khi đến bệnh viện tỉnh, tôi thấy Bin nằm trong lồng kính, dây truyền chằng chịt.
Cạnh giường, mẹ chồng tôi ngồi gục đầu, tay run run nắm bàn tay bé xíu của cháu.

Thấy tôi, bà bật khóc, giọng lạc đi:

“Mẹ tưởng mẹ thương cháu nhất… mà hóa ra chính mẹ lại hại nó…”

Tôi cũng khóc, ngồi xuống cạnh bà, nắm lấy tay mẹ chồng:

“Không ai muốn điều này đâu mẹ. Chỉ là… thương cháu quá mà thôi.”

Bà nấc nghẹn, nước mắt chảy xuống đôi bàn tay nhăn nheo:

“Ừ… thương quá hóa thành tội rồi con ạ…”

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News