
Cơn mưa tháng Bảy quất rát mặt vào cửa kính. Tiếng gió rít lên từng hồi ai oán, não nề, hệt như cuộc hôn nhân đã nguội lạnh của tôi và Quân. Mười năm. Mười năm tôi vun vén, mười năm tôi nhẫn nhịn, mười năm tôi tự huyễn hoặc mình rằng sự hời hợt của anh chỉ là áp lực công việc, rằng vết son lạ trên cổ áo anh ba năm trước chỉ là một tai nạn.
Nhưng “tai nạn” tối nay thì không thể cứu vãn. Tiếng chuông cửa reo lên khô khốc, xé toạc màn đêm đặc quánh. Quân, kẻ luôn về muộn, hôm nay lại có mặt ở nhà, đang ngồi thừ người trên sofa. Anh giật bắn mình. Tôi ra mở cửa.
Không phải người giao hàng. Không phải hàng xóm. Đó là ả. Người đàn bà có gương mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt thì sắc như dao. Và bên cạnh ả, nép vào chân, là một đứa bé trai. Thằng bé gầy nhom, đôi mắt to tròn hoang hoải nhìn tôi. Nó khoảng chừng ba, bốn tuổi. Và trời ơi, nó giống Quân như tạc.
“Anh nói chuyện với cô ta đi,” ả mỉa mai, đẩy thằng bé về phía Quân, người lúc này đã tái mét như một xác chết. “Tôi hết tiền rồi. Tôi cũng hết kiên nhẫn rồi. Con anh, anh tự mà lo.”. Quân lắp bắp, không thành lời. “Em… sao em lại…”…
“Tôi không đùa đâu,” ả gằn giọng. “Từ giờ nó là của anh. Của cả chị đây nữa.” Ả liếc xéo tôi, một cái nhìn vừa thách thức vừa như van lơn. Rồi ả quay người, dứt khoát bước vào màn mưa, biến mất như một bóng ma.
Trong phòng khách, chỉ còn lại ba chúng tôi và tiếng mưa gào thét. Thằng bé bắt đầu run. Nó không khóc, chỉ mím chặt môi, bàn tay nhỏ xíu bấu chặt lấy con gấu bông sờn cũ. Tôi nhìn Quân. Cái nhìn của tôi chắc hẳn phải đáng sợ lắm, vì anh ta lùi lại một bước.
“Linh… Anh… anh xin lỗi… Anh…”
Một tiếng “choang” vang lên. Tôi đã ném thẳng chiếc ly thủy tinh trên bàn vào tường. Nước văng tung tóe. “Xin lỗi?” Tôi cười. Một tiếng cười khô khốc, méo mó. “Anh xin lỗi vì đã lừa dối tôi? Hay xin lỗi vì đã để hậu quả của anh đến tận cửa nhà thế này?”
Tôi không gào thét. Tôi thấy ghê tởm. Mười năm thanh xuân của tôi, mười năm hy sinh, đổi lại bằng một sự thật trần trụi và nhơ nhuốc. Đứa trẻ kia là bằng chứng sống cho sự phản bội dai dẳng của anh ta. “Tôi không thể,” tôi nói, giọng bình thản đến đáng sợ. “Tôi đã chịu đựng đủ rồi. Ly hôn đi.”
Quân sụp xuống. Anh ta quỳ gối, cố gắng nắm lấy tay tôi. “Linh, đừng mà… Anh sai rồi… Nhưng con nó vô tội… Em… em làm ơn…”
“Anh im đi!” Tôi giật phắt tay ra. “Anh đừng nói đến hai từ ‘vô tội’. Chính anh đã mang nó đến thế giới này. Và chính anh đã đẩy cuộc hôn nhân của chúng ta vào địa ngục. Tôi sẽ đi. Ngay lập tức.”
Tôi quay gót lên phòng, kéo chiếc vali đã được chuẩn bị sẵn từ lâu trong góc tủ. Tôi biết ngày này sớm muộn cũng sẽ đến. Tôi ném vội vài bộ quần áo, giấy tờ tùy thân. Khi tôi kéo vali xuống nhà, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững lại. Quân vẫn quỳ ở đó, khóc lóc thảm hại. Còn đứa bé… Đứa bé đang đứng co ro ngay trước cửa ra vào, nơi tôi sắp bước qua.
Nó không nhìn Quân. Nó không nhìn tôi. Nó nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Người nó run lên bần bật, không rõ vì lạnh hay vì sợ. Nó bị mẹ nó bỏ rơi. Giờ đây, nó sắp bị bỏ rơi một lần nữa. Cha nó thì hèn hạ. Người đàn bà “chính thất” là tôi thì đang hừng hực lửa giận. Nó là một sinh linh bé bỏng bị ném vào giữa tâm bão của người lớn.
Quân ngước lên, thấy tôi nhìn đứa bé, anh ta như vớ được cọc cứu sinh. “Linh… Em thấy không? Nó… nó tội nghiệp lắm… Em…”. Anh ta định nói “Em hãy vì nó mà tha thứ cho anh.” Cái logic ích kỷ và đốn mạt đó làm tôi buồn nôn.
Tôi kéo vali đến trước cửa. Đứa bé giật mình, lùi lại, gần như ngã ngửa. Nó sợ hãi nhìn tôi, đôi mắt ngập nước nhưng kiên quyết không khóc. Sự kiên cường non nớt đó đột nhiên đâm vào tim tôi một nhát.
Tôi dừng lại.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Quân. Anh ta đang nín thở, chờ đợi. Anh ta nghĩ tôi sẽ mềm lòng. Anh ta nghĩ tôi sẽ ở lại, chấp nhận nuôi con của nhân tình anh ta, trở thành một người vợ “vị tha” vĩ đại.
Tôi đã có một hành động. Tôi không quay vào. Tôi không tha thứ. Tôi buông tay cầm vali ra. Từ từ, tôi cúi xuống, ngang tầm mắt với đứa trẻ.
“Con tên gì?” Tôi hỏi. Thằng bé sụt sịt. “An… ạ.” – Giọng nó lí nhí.
“An,” tôi lặp lại. “Con có muốn đi với cô không?” Đứa bé ngơ ngác. Quân thì chết sững:
- “Đi đâu ạ?”
- “Đến một nơi khác. Nơi mà không ai gào thét. Nơi mà con sẽ có phòng riêng và đồ chơi. Con có muốn đi không?”
An nhìn tôi, rồi nó nhìn Quân đang quỳ dưới đất. Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nó biết người đàn bà trước mặt nó là một lựa chọn. Nó khẽ gật đầu. Tôi đứng dậy, lạnh lùng nhìn Quân. “Anh nghe rồi đấy.”
Tôi mở cửa. Tôi không kéo vali của mình. Tôi quay lại, bế xốc thằng bé lên tay. Nó còn nhẹ hơn tôi tưởng. Nó lập tức vòng tay ôm chặt lấy cổ tôi, như sợ bị rơi. “Linh! Em làm gì vậy!?” Quân hét lên, hoảng loạn thật sự. “Em định mang nó đi đâu? Trả con cho anh! Đó là con anh!”
Anh ta lao tới định giằng lấy đứa bé. Tôi lùi lại, giọng sắc như dao. “Con anh? Anh có tư cách gì nói câu đó? Anh đã chuẩn bị gì cho nó? Sữa? Tã? Hay một mái nhà đầy tiếng cãi vã? Anh thậm chí còn không dám nhận nó trước mặt tôi.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, gằn từng chữ. “Tôi quyết định ly hôn. Và tôi sẽ mang thằng bé đi. Tôi sẽ nuôi nó. Tôi sẽ cho nó một cuộc sống mà đáng lẽ anh phải cho nó. Còn anh,” tôi cười khẩy, “anh sẽ mất tất cả.”
“Em điên rồi! Em không có quyền!” Quân gào lên, cố bám lấy cánh cửa. “Tôi có quyền của một con người. Anh đã vứt bỏ nó, mẹ nó cũng vứt bỏ nó. Tôi nhặt nó lên. Từ giờ,” tôi siết chặt vòng tay quanh thằng bé, “nó là con tôi. Anh sẽ ký vào giấy tờ ly hôn, và cả giấy tờ từ bỏ quyền nuôi con.”
“Không… Linh… anh xin em…”. “Nếu không,” tôi hạ giọng, “tôi sẽ đảm bảo cả thế giới này biết anh đã làm gì. Anh sẽ không bao giờ được gặp lại nó nữa. Chọn đi.”. Quân sụp đổ hoàn toàn. Anh ta buông thõng tay. Anh ta biết tôi sẽ làm thật.
Tôi bế An bước ra khỏi căn nhà đó, bước vào màn mưa. Thằng bé gục đầu vào vai tôi, hơi ấm nhỏ nhoi của nó truyền qua lớp áo. Tôi đã ly hôn. Tôi đã bắt đầu một cuộc đời mới, với một đứa trẻ không phải do tôi sinh ra, nhưng là do tôi lựa chọn.
Nhiều năm sau này, Quân vẫn luôn tìm cách liên lạc. Anh ta van xin được gặp An. Anh ta nói anh ta hối hận. Nhưng sự ân hận của anh ta là vô nghĩa. Bởi hành động khiến anh ta ân hận cả đời không phải là tôi đã bỏ đi.
Mà là tôi đã bỏ đi, và mang theo cả di sản duy nhất của anh ta. Tôi đã tước đoạt của anh ta quyền làm cha, không phải bằng pháp luật, mà bằng chính sự cao thượng mà anh ta không bao giờ có được. Tôi đã nuôi dạy An trở thành một chàng trai tuyệt vời, và trong thế giới của An, Quân chỉ là một cái tên mờ nhạt.
Tôi đã không trả thù anh ta bằng cách hủy hoại anh ta. Tôi đã trừng phạt anh ta bằng cách sống một cuộc đời tốt đẹp hơn, và biến đứa con anh ta ruồng bỏ, trở thành niềm tự hào lớn nhất của tôi. Đó là sự ân hận cay đắng nhất, kéo dài suốt cả cuộc đời còn lại của anh ta.