“Con ơi, mai mẹ cho con ăn phở nhé…” Nếu sáng ấy tôi không g=ắt lên, nếu tôi chịu dừng lại thêm 5 phút để nhìn con rời nhà… có lẽ mọi chuyện đã khác.
Sáu giờ sáng, trời còn âm ẩ-m s–ương. Tôi t-ất b-ật gói hộp xôi, con trai tôi, mới 11 tuổi – vừa đeo cặp vừa c-àu nh-àu:
– “Mẹ ơi, xôi khô lắm, con ăn nốt hôm nay thôi nhé. Mai mẹ cho con ăn phở nha?”
Tôi b-ực vì trễ giờ làm, đáp gọn:
– “Ăn đi, lắm chuyện. Mai rồi tính.”
Con cười, lúm đồng tiền hằn lên, rồi đạp xe đi học. Tôi còn nghe tiếng con gọi vọng lại:
– “Mẹ nhớ hứa đấy nha!”
Tôi không biết, đó là lời hẹn cuối cùng.
Khoảng mười giờ sáng, khi đang ở xưởng, tôi chợt thấy người n-ôn n-ao lạ thường. Tay cứ run, tim cứ đập mạnh. Chẳng hiểu sao tôi lại mở điện thoại, thấy một cuộc gọi nhỡ từ “Con trai”. Tôi nhủ thầm: “Chắc con xin tiền mua vở.”
Năm phút sau, máy lại reo. Lần này là số lạ.
– “Chị ơi, con trai chị bị TAINAN! Giờ đang được đưa vào b–ệnh v–iện huyện…”
Câu nói như s–ét đ–ánh. Tôi n–ém vội điện thoại, chạy ra đường bắt xe, quên cả ví, cả giày. Trong đầu chỉ còn một âm thanh duy nhất – tiếng cười con sáng nay.
B–ệnh vi-ện đông ngh–ẹt. Tôi chen qua đám người, thấy trên bàn c–ấp c–ứu là chiếc balo con vẫn đeo mỗi ngày, dính đầy bùn đất.
Chiếc xe đạp c-ong vành nằm ngoài hành lang.
Trên bàn là hộp xôi tôi gói, vẫn còn nửa gói, dính chút tương ớt đỏ tươi. Bên cạnh là tờ 20 nghìn con cất trong túi áo tiền dành cho “bát phở mai ăn”.
Bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang, ánh mắt ái ngại. Tôi g=ào lên:
– “Bác sĩ ơi, c==ứu con tôi với! Cháu chỉ mới mười một tuổi thôi mà!”
Không ai trả lời.
Người ta chỉ nhẹ l-ắc đ-ầu.
Tôi q-uỵ xuống. Mọi thứ trong tôi đ-ổ s-ụp.
Ngoài hành lang, tiếng loa đọc tên bệnh nhân khác vang lên vô cảm.
Tôi cầm điện thoại, màn hình vẫn hiện dòng chữ “Con trai – cuộc gọi nhỡ”.
Chỉ một cú chạm, tôi có thể nghe giọng con…
Nhưng bây giờ, chỉ còn là khoảng trống lạnh buốt.
Đêm đó, tôi nấu phở. Bát phở mà con chờ suốt mấy ngày.
Tôi đặt bát trước di ảnh con, nước mắt rơi chan cả nước dùng.
– “Con ơi, mẹ nấu rồi này… sao không về ăn với mẹ đi?”
Giá như sáng ấy, tôi chịu nghe con thêm một phút thôi.
Giá như bữa xôi ấy không phải là bữa sáng cuối cùng.