
Huệ đã mang thai ở tháng thứ 5 nên hai bên gia đình phải tổ chức đám cưới gấp. Cô yêu Hưng gần hai năm, tin tưởng, trao trọn cả tuổi xuân và niềm tin vào anh. Nhưng khi chuyện “có bầu trước cưới” vỡ lở, mẹ chồng tương lai – bà Hợi – đã gọi điện sang nhà Huệ, nói thẳng:
“Con gái các ông bà làm xấu mặt nhà tôi. Cưới thì vẫn cưới, nhưng nhà trai không rước dâu. Tự nhà gái đưa cô dâu đến, coi như chuộc lỗi.” Nghe những lời ấy, mẹ Huệ òa khóc, còn cha cô – ông Quân – mặt tím tái vì tức. “Nó lỡ dại, nhưng vẫn là con người! Sao lại bắt người ta cưới như tội nhân thế?”
Thế nhưng nhìn bụng con gái đã nhô lên, ông chỉ biết nén giận. “Thôi con ạ, cha chịu nhục cũng được, miễn con được yên ổn.” Sáng hôm ấy, Huệ mặc váy cưới trắng muốt, đôi mắt đỏ hoe vì khóc suốt đêm. Cô không được đón dâu bằng xe hoa, chỉ ngồi trên chiếc xe 16 chỗ, cạnh cha mẹ và một số bà con trong họ, tất cả im lặng. Trong lòng cô chỉ mong khi sinh cháu nội ra, mẹ chồng sẽ nguôi ngoai, thôi coi thường mình.
Nhưng đời không đơn giản như thế. Khi đoàn nhà gái vừa đến cổng nhà trai, bà Hợi đứng sừng sững giữa sân, miệng cười nhạt, nói rành rọt trước mặt bao nhiêu khách khứa: “Nhà tôi có lệ. Con dâu mang thai trước cưới thì không được bước qua cửa chính. Muốn vào nhà chồng thì đi qua chuồng lợn phía sau. Đi cho sạch tội, cho tổ tiên nhà tôi chứng giám!”
Không khí im phăng phắc. Những tiếng bàn tán bắt đầu rộ lên. Có người thương cảm cho cô dâu: “Trời ơi, bắt cô dâu đi qua chuồng lợn thật à?”. Có người đồng tình với mẹ chú rể“Mang bầu trước cưới thì bị thế cũng đáng thôi…”. Huệ cúi đầu, đôi tay run lẩy bẩy. Cô liếc nhìn Hưng – chú rể – đang cúi mặt không dám nói gì. Bên cạnh, cha cô nghiến chặt răng, gân xanh nổi lên trên trán: “Các người coi con gái tôi là gì? Là con vật sao mà bắt đi qua chỗ ô uế đó?” – ông Quân quát, giọng run vì giận.
Bà Hợi vẫn điềm nhiên: “Nhà tôi có quy tắc, không theo thì thôi, đừng cưới! Đưa dâu về”. Huệ bật khóc, níu tay cha: “Cha ơi, thôi… con xin cha. Đừng làm ầm lên. Con chỉ muốn mẹ con đỡ khổ. Con chịu được mà…”. Nghe con gái nức nở, ông Quân nghẹn lại. Cả đời ông thương con, không ngờ đến ngày nó mặc áo cưới, lại phải chịu nhục đến thế này.
Nhưng khi Huệ run rẩy định bước đến chuồng lợn – nơi lợn kêu eng éc, mùi hôi xộc thẳng vào mặt – thì ông Quân gào lên một tiếng “ĐỦ RỒI!”. Ông bước tới, xô mạnh hàng rào, đứng chắn ngang trước mặt con gái. “Không ai được phép làm nhục con gái tôi! Nó mang bầu là vì yêu, chứ không phải vì hư!”
Cả rạp cưới nín lặng. Bà Hợi sững người, chưa kịp phản ứng thì ông Quân đã tháo chiếc khăn voan trên đầu con gái, nắm tay Huệ kéo lại: “Con ơi, về với cha! Thà bị người ta chê, còn hơn gả vào nhà không biết điều.”
Lúc ấy, Hưng – chú rể – mới dám ngẩng đầu. Anh nhìn cha vợ, nhìn người con gái đang khóc nức nở trước mặt, rồi bất ngờ quỳ xuống giữa sân, giọng nghẹn lại: “Cha, con xin lỗi. Con sai rồi. Con không thể để Huệ chịu nhục như thế này.”
Anh nắm tay Huệ, nói to trước tất cả mọi người: “Nếu mẹ không chấp nhận cô ấy đi cửa chính, thì con cũng sẽ không bước vào ngôi nhà này nữa.” Anh quay sang cha mẹ mình, kiên quyết: “Hôm nay, con cưới vợ, không phải để rước người ta đi qua chuồng lợn. Ai muốn giữ thể diện, thì cứ giữ lấy. Còn con – con chọn vợ của con.”
Cả sân cưới lặng đi, chỉ còn tiếng nấc nghẹn của Huệ và tiếng thì thầm của khách dự. Bà Hợi ngồi phịch xuống ghế, mặt trắng bệch. Hưng dắt tay Huệ bước ra khỏi rạp cưới, còn ông Quân lặng lẽ đi theo sau, mắt ươn ướt.
Chiều hôm ấy, đám cưới dở dang – nhưng là ngày Huệ được đứng thẳng lưng lần đầu tiên sau bao tủi nhục. Và trong ánh chiều, người cha ấy – người từng nghèo khổ, nhịn nhục cả đời – đã dạy cho tất cả một bài học: Không ai có quyền xúc phạm một người phụ nữ chỉ vì họ yêu sai, hay vì họ dám chịu trách nhiệm với tình yêu của mình.