×
×

Mẹ từ Nghệ An ra Hà Nội chăm tôi ở cữ 3 tháng, lúc bà về tôi dúi cho 1 triệu, nào ngờ chồng h–ất t–ung hết – một tiếng sau điện thoại dưới quê gọi lên khiến tôi q–uỵ ng—ã…

Mẹ từ Nghệ An ra Hà Nội chăm tôi ở cữ 3 tháng, lúc bà về tôi dúi cho 1 triệu, nào ngờ chồng h–ất t–ung hết – một tiếng sau điện thoại dưới quê gọi lên khiến tôi q–uỵ ng—ã…

Mẹ tôi ở tận Nghệ An, quanh năm ch-ân l-ấm t-ay b-ùn, da cháy nắng, lưng c-òng theo mùa gặt. Cả đời bà chưa từng ra khỏi lũy tre làng, vậy mà khi nghe tin tôi sinh, bà v–ội v-ã b-ắt xe đêm ra Hà Nội, mang theo chỉ vài bộ quần áo và hũ muối vừng quê nhà.

Ba tháng ở cữ, mẹ gần như không ngơi tay. Sáng sớm dậy nấu cháo, giặt tã, dỗ cháu; tối đến lại lọ mọ c-ọ rửa nhà tắm, lau sàn. Tôi chỉ việc nằm nghỉ, ôm con cho bú. Thấy mẹ g-ầy s–ọp, tóc bạc thêm, tôi thương đến ngh–ẹn.

Ngày bà chuẩn bị về, tôi l–én dành d–ụm được đúng 1 triệu — là tiền tiết kiệm suốt mấy tháng nghỉ sinh. Tôi dúi vào tay bà, khẽ nói:

“Mẹ cầm lấy, coi như con biếu mẹ ít tiền tàu xe, mua thêm thuốc x–ương kh–ớp. Đừng nói với anh, anh lại bảo con h–oang ph-í.”

Mẹ tôi x–ua tay l-ia l–ịa, giọng Nghệ r–un r–un:

“Thôi, mẹ ra chăm con chứ có phải đi làm thuê mô mà lấy tiền. Giữ mà mua sữa cho thằng cu.”

Tôi n-ăn nỉ mãi, bà mới chịu nh-ét vội tờ tiền vào túi áo. Ai ngờ đúng lúc đó, chồng tôi từ trong phòng bước ra, nhìn thấy cảnh ấy liền s–ầm m-ặt.

Anh không nói gì, chỉ bước tới, g–iật ph–ăng tờ tiền, n–ém xuống b–àn rồi l–ạnh g–iọng:

“Cô làm trò gì thế hả? Mẹ cô lên đây giúp thì ơn nghĩa để trong lòng. Đưa tiền kiểu này, người ta lại bảo nhà tôi bắt mẹ vợ làm công!”

Tôi s–ững người, n–ước m–ắt l-ưng tr–òng. Mẹ tôi c–úi xuống, nh–ặt lại tờ tiền, khẽ nói bằng giọng r–un r–ẩy:

“Thôi, thôi… mẹ về cho đỡ r–ắc r–ối.”

Bà lặng lẽ xách túi ra cửa, dáng còng lom khom giữa ánh đèn hành lang mờ. Tôi u–ất ngh–ẹn, quay sang chồng:

“Anh vừa thôi! Đó là mẹ tôi, người đã thức trắng bao đêm trông con anh đó!”

Anh quay đi, chỉ đáp một câu c–ụt l–ủn:

“Em không hiểu đâu, để mai nói.”

Nhưng chưa kịp đến “mai”, đúng một tiếng sau, điện thoại tôi r–éo v–ang. Giọng cậu em họ từ quê n–ấc ngh–ẹn qua máy:

“Chị ơi… mẹ bị tai nạn rồi. Xe khách vừa tới ngã ba Diễn Châu thì bị tông. Mẹ đang cấp cứu, yếu lắm chị ơi!”

Tôi buông rơi điện thoại, gào khóc thất thanh. Chồng tôi nghe xong tái mét, vội chộp chìa khóa xe, lao ra cửa. Cả quãng đường hơn 300 cây số, tôi ngồi sau lưng anh mà tay run bần bật.

Đến bệnh viện, mẹ nằm bất động, mặt đầy vết bầm, hơi thở thoi thóp. Trong túi áo bà, tờ 1 triệu vẫn còn nguyên, ướt sũng vì máu. Tôi gục xuống bên giường, khóc như chưa bao giờ được khóc.

Chồng tôi quỳ sụp xuống cạnh giường, giọng nghẹn như đứt hơi:

“Con xin lỗi, mẹ ơi… Con chỉ định giữ lại để sáng mai mua cho mẹ hộp sữa và ít thuốc xương. Con không ngờ…”

Một phút nóng giận. Một hiểu lầm ngu ngốc. Và một chuyến xe không bao giờ quay lại.

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News