Bán hết đàn lợn, vượt 5 tiếng đường xa lên Hà Nội thăm con gái mới sinh — tôi vừa bước vào cửa, mẹ chồng nó b-ĩu m–ôi nói một câu khiến tôi n–ém luôn con gà giữa nhà…
Con gái tôi lấy chồng Hà Nội, mới sinh chưa đầy tháng. Ở quê, tôi bán hết đàn lợn, mấy con gà mái đẻ, vét sạch tiền dành dụm trong chum, mua ít thịt, ít trứng, ít rau quê, vừa làm quà vừa có tiền cho cháu ngoại mua bỉm sữa.
Trời hôm ấy mưa t-ầm t-ã. Tôi b-uộc chặt mấy túi quà lên xe, đi gần 5 tiếng. Cứ nghĩ đến cảnh con gái ẵm cháu, tôi lại thấy ấm.
Ai ngờ, vừa đặt chân đến cửa, mẹ chồng nó mở hé cửa, nhìn tôi từ đầu đến chân rồi nh/ếch m/ép:
“Mang gì mà l-ỉnh k-ỉnh thế? Ở đây không ai ăn mấy thứ q–uê m–ùa này đâu.”
Tôi c-ười g-ượng:
“Dạ, ít đồ nhà làm, gà mẹ nuôi sạch lắm, tôi mang biếu ông bà.”
Bà ta l-iếc qua túi, nh-ếch m–ôi:
“Ôi giời, nhìn con gà mà tôi ngại thay. Chắc nuôi bằng cám m-ốc, thịt đ=en s-ì ra ấy chứ! Ở thành phố, người ta ăn gà nhập, thịt trắng, mềm, chứ không phải mấy con gà chạy đồng h/ôi r/ình này đâu.”
Tôi s-ững người, ng-ực ngh-ẹn lại. Con gái tôi vừa bế cháu ra, mặt mũi hốc hác. Tôi còn chưa kịp hỏi thì bà ta nói tiếp, giọng như d–ao cứa:
“Mấy người quê mà, ngh–èo thì chịu khó ở nhà, đừng ham gả con lên thành phố rồi b-ày đ-ặt thăm nom, phiền ra.”
M-aáu tôi s–ôi lên.
Tôi không nói một lời, xách con gà sống trong lồng, ném thẳng xuống nền nhà – con gà kêu “choạc” một tiếng, lông bay tung tóe.
Tôi nhìn thẳng vào mắt bà ta, nói rành từng chữ:
“Đồ quê thật, nhưng sạch sẽ, tử tế hơn khối thứ sang chảnh mà lòng bẩn. Không ai dạy tôi cách làm người đâu.”
Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi.
Con gái tôi bật khóc, chạy theo ôm tôi, còn bà thông gia đứng im, mặt tái dại.
Tôi lặng lẽ bước ra khỏi cổng.
Cơn mưa vẫn rơi, lạnh ngắt.
Tôi hiểu, có những vết thương không phải vì nghèo – mà vì bị khinh.