×
×

Vừa sang tên ngôi nhà, ông lão đã bị con trai đuổi khỏi nhà

Ông Phát năm nay đã ngoài sáu mươi, dáng người gầy gò nhưng khuôn mặt vẫn giữ được nét phúc hậu của một người cả đời lam lũ. Căn nhà ba tầng khang trang ở ngoại ô thành phố là thành quả duy nhất và lớn nhất của ông, được xây nên từ những năm tháng buôn bán tần tảo.

Sau khi vợ mất, ông Phát quyết định sang tên toàn bộ căn nhà, bao gồm cả quyền sử dụng đất, cho đứa con trai duy nhất là Long. Long, ba mươi tuổi, vừa cưới vợ được một năm và đã có một công việc ổn định.

“Bố giao lại cho con, con phải giữ gìn và biết ơn công lao của bố mẹ đấy,” ông Phát dặn dò khi cả hai vừa ký xong các giấy tờ pháp lý, cầm trên tay tấm sổ đỏ (Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất) mới toanh mang tên Long.

Long mỉm cười, vẻ mặt hiền lành, “Bố yên tâm. Đây là nhà của con, cũng là nhà của bố mà.”


💥 Lời Tuyên Bố Lạnh Lùng

 

Sự ấm áp đó chỉ tồn tại được đúng một tuần.

Chiều thứ Bảy, Long dẫn vợ là Thảo đi ăn ngoài về. Thảo, một người phụ nữ sắc sảo và thực dụng, nhìn thấy ông Phát đang ngồi xem tivi ở phòng khách, bỗng cau mày.

“Ông Phát ạ,” Thảo nói, giọng không chút kính trọng, “Từ nay nhà này là của vợ chồng con. Bọn con đang cần chỗ trống để làm phòng gym và phòng làm việc riêng.”

Ông Phát ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng. “Ý con là sao, Thảo?”

Long bước tới, đặt tay lên vai vợ, và nhìn thẳng vào bố mình. Ánh mắt anh ta đã không còn sự ấm áp, thay vào đó là sự lạnh lùng đến khó tin.

“Bố ơi, ý vợ con nói rõ rồi đấy. Giờ con đã đứng tên sổ đỏ rồi. Bố ở đây không tiện nữa. Ở đây không còn chỗ cho ông nữa,” Long nói, dứt khoát như thể đang tuyên bố một điều luật. “Con đã tìm một căn phòng trọ nhỏ gần chợ, con sẽ trả tiền nhà tháng đầu cho bố. Bố dọn đi ngay chiều nay đi.”

Tim ông Phát như bị bóp nghẹt. Ông nhìn đứa con trai đã dồn hết tâm huyết nuôi dưỡng, đứa con trai mà ông vừa trao cho cả gia tài, giờ đang lạnh lùng tống khứ mình ra khỏi mái nhà mà chính tay ông đã xây nên. Sự đau đớn không phải vì mất nhà, mà vì sự phụ bạc của máu mủ ruột thịt.

Ông Phát đứng dậy, run rẩy, không nói một lời trách móc nào. Ông chậm rãi bước lên gác, vào căn phòng nhỏ của mình, và bắt đầu thu dọn.


💼 Chiếc Vali Bí Ẩn

 

Trong căn phòng cũ kỹ, ông Phát chỉ có một thứ tài sản duy nhất mà ông thực sự quý trọng: Một chiếc vali da đã bạc màu, khóa bằng đồng thau cũ kỹ.

Ông Phát mở vali. Bên trong không phải quần áo, cũng không phải tiền bạc hay vàng bạc.

Long và Thảo đứng dưới nhà, nôn nóng đợi. Khi thấy ông Phát bước xuống, trên tay là chiếc vali cũ kỹ và một chiếc túi vải nhỏ đựng vài bộ quần áo, họ không khỏi tò mò.

“Bố mang cái gì trong cái vali cũ rích đó vậy?” Thảo hỏi, ánh mắt nghi ngờ. “Có của cải gì thì để lại đây, sau này còn thờ cúng ông bà.”

Ông Phát nhìn Thảo, rồi nhìn sang Long, người đang im lặng đứng dựa tường. Ông cười một nụ cười vừa bi ai vừa khó hiểu.

“Ta không mang theo vàng bạc gì hết,” ông Phát trả lời, giọng trầm khàn.

Ông đặt chiếc vali xuống sàn gạch lạnh lẽo, rồi mở khóa.

Thay vì tiền tài, bên trong chiếc vali da là:

  1. Một sấp giấy tờ dày cộp: Toàn bộ hợp đồng, hóa đơn mua bán đất, xin phép xây dựng, và các biên lai nộp thuế của căn nhà này từ năm đầu tiên.

  2. Một cuốn sổ tay: Ghi chép chi tiết từng khoản chi tiêu xây dựng, từng viên gạch, bao xi măng, cùng với ngày tháng, và tên người thợ đã làm.

  3. Một phong bì cũ: Bên trong là bức thư pháp đóng khung, do một người bạn già tặng, đề chữ: “Gia Hòa Vạn Sự Hưng” (Gia đình hòa thuận, vạn sự sẽ tốt đẹp).

  4. Và cuối cùng, một chiếc hộp gỗ nhỏ: Bên trong là chùm chìa khóa cổng và cửa chính cũ kỹ của căn nhà này, những chiếc chìa đã được thay thế bằng khóa điện tử hiện đại.

Ông Phát cầm sấp giấy tờ, nhìn Long và Thảo lần cuối.

“Long, Thảo. Cha biết con đã sang tên được sổ đỏ. Nhưng…”

Ông Phát lấy ra một tờ giấy khác trong túi áo khoác: Một bản di chúc đã công chứng hợp pháp được lập cách đó hai tuần.

“Một tuần trước, khi ký giấy tờ sang tên sổ đỏ cho con, cha đã lường trước được điều này,” ông Phát nói, giọng run run nhưng kiên định. “Chiếc vali này là minh chứng của hơn 30 năm lao động của cha. Hôm nay, cha mang nó đi. Cha mang theo công lao, kỷ niệm và sự tự trọng của một người cha đã xây nên ngôi nhà này. Thứ cha mang đi là linh hồn của ngôi nhà này.

Ông Phát dừng lại, đôi mắt nhìn vào tờ di chúc.

“Và thứ cha để lại cho con…”

Ông Phát ném tờ di chúc lên bàn.

“Là sự cô độc và trống rỗng trên mảnh đất vô tri này. Ngôi nhà này là của con, nhưng phúc đức và sự an lành thì không.


🚶 Một Khởi Đầu Mới

 

Ông Phát đóng chiếc vali lại, khóa cẩn thận. Ông ôm chiếc vali da bạc màu và chiếc túi vải nhỏ, bước ra khỏi cửa.

Long và Thảo đứng sững sờ. Họ đã thắng trong cuộc chiến giấy tờ, nhưng bỗng nhiên cảm thấy căn nhà ba tầng này thật lạnh lẽo, vắng lặng một cách đáng sợ.

Ông Phát đi bộ dọc con đường lát gạch quen thuộc, nơi ông đã từng dắt Long đi học mẫu giáo. Ông không quay đầu lại.

Chiếc vali da chứa đựng quá khứ, nhưng nó cũng là hành trang cho tương lai. Ông sẽ dùng số tiền tiết kiệm ít ỏi còn lại, tìm một mảnh đất nhỏ hơn, xây một căn nhà khác. Một căn nhà có thể nhỏ bé, nhưng chắc chắn sẽ đầy ắp hơi ấm và sự bình yên.

Bởi vì ông Phát biết, thứ quý giá nhất trên đời không phải là căn nhà, mà là trái tim kiên cườngphẩm giá của chính mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News