Tin nhắn lúc 5 giờ chiều khiến tôi ch-eet l–ặng… Nếu biết trước cuộc gọi lúc trưa hôm ấy có lẽ tôi đã ôm ông chủ một cái thật chặt trước khi lên xe.
Nhưng tôi nào ngờ, chỉ vài tiếng sau, người ta gọi đến, giọng bà chủ the thé:
“Cô trả lại cho tôi ngay lập tức! Số tiền đó là của gia đình tôi, cô đừng tưởng dễ ăn!”
Tôi s-ững s=ờ, tay vẫn nắm chặt chiếc túi có xấp tiền ông chủ dúi cho trước khi ra bến.
Tôi là một người mẹ đơn thân, năm năm nay đi làm giúp việc ở thành phố để nuôi ba đứa con nhỏ.
Công việc v-ất v-ả, nhưng tôi luôn tự nhủ: “Miễn sao các con còn được đến trường, mình chịu khổ cũng đáng.”
Bà chủ thì k-ỹ tính, x-ét n–ét từng miếng ăn, còn ông chủ ít nói, lúc nào cũng nhẹ nhàng với tôi.
Tối hôm trước khi tôi xin nghỉ về quê chăm chồng c–ũ đang b–ệnh, ông chỉ im lặng rất lâu rồi khẽ nói:
“Cô c–ực nhiều rồi. Cầm lấy ít tiền, về quê chăm con, lo cho anh ta. Ở đây, cô chỉ toàn thiệt.”
Ông d-úi vào tay tôi một xấp tiền, rồi quay đi rất nhanh.
Tôi ngh—ẹn lại, không nói nên lời.
Sáng hôm sau, ông đích thân đưa tôi ra bến xe. Trưa nắng như đổ lửa, ông vẫn xách giúp túi đồ n–ặng tr–ĩu, đứng nhìn xe rời đi, vẫy tay:
“Về đến nơi nhớ nhắn cho tôi biết nhé, kẻo tôi lo.”
Xe chạy chưa đầy nửa tiếng, điện thoại tôi reo liên hồi.
Bà chủ, với giọng đầy t–ức giận, q–uát lên:
“Ông nhà tôi đâu có cho cô tiền gì cả! Đừng có b–ịa đặt. Cô trả lại ngay, không tôi báo CA!”
Tôi b–àng h–oàng, r–un r–ẩy, mồ hôi l–ạnh t–oát ra, ôm chặt chiếc túi như vật chứng duy nhất của lòng tin mà tôi sợ bị t–ước m–aất.
Về đến quê, tôi kiệt sức, ngồi phịch xuống giường lòng tr-àn ng-ập sợ h–ãi và x-ấu h/ổ.
Chưa kịp đ–ịnh th–ần, điện thoại lại r–ung. Tin nhắn ng–ắn ng–ủi chỉ có vài chữ, khiến tôi ch–eết l–ặng:
“Tôi là con trai ông. Bác gái vừa nhập viện cấp cứu. Ba tôi… vừa qua đời trên đường từ bến xe về.”
Tôi rụng rời.
Tờ tiền trong tay bỗng nặng trĩu như tro bụi.
Giữa gian nhà tối, tôi úp mặt vào túi áo, nức nở:
“Ông ơi, giá như sáng nay… tôi nói được một lời cảm ơn cho tử tế.”