Trời ơi… nếu sáng hôm đó tôi đừng vội, đừng tin vào cái câu “để thằng bé sang nhà chú chơi cho vui” thì có lẽ giờ này con tôi vẫn còn ngồi trên giường, ôm con gấu bông mà cười kh-anh kh-ách…
Sáng đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản. Thằng cu Bi mê mấy anh em bên nhà chú, tôi bận dọn hàng ngoài chợ nên gửi sang cho tiện. Tôi còn dặn:
– “Bi ở ngoan nha con, chiều mẹ về đón!”
Nó cười, vẫy tay, “Con thương mẹ nhất!” – câu nói ấy á-m ả-nh tôi đến tận bây giờ.
Đến chiều, tôi vừa về đến cổng thì chị dâu h–ớt h–ải chạy qua, mặt t–ái m–ét:
– “Không thấy thằng Bi đâu rồi, chị ơi!”
Tôi r–ụng r–ời. Cả làng l–ao đi tìm. Tôi chạy dọc bờ sông, vừa gọi vừa kh–óc, miệng kh–ô kh–ốc, t-im như có ai b–óp ngh–ẹt.
Rồi tôi thấy đám đông tụ lại. Một người đàn ông đang lội xuống kéo thứ gì đó lên. Một chiếc bao tải cũ, sũng nước. Tôi vẫn còn h–ét lên:
– “Không phải con tôi đâu, không phải đâu!”
Nhưng khi họ mở ra… tôi g–ục xuống. Bên trong, là con tôi – thằng bé vẫn mặc chiếc áo tôi mới mua, mái tóc dính chặt vào trán, đôi mắt nhắm nghiền như chỉ đang ngủ thôi.
Tôi lao tới, ôm chặt, gào lên đến khản cổ. “Bi ơi, mẹ đây, dậy đi con, mẹ đón con về rồi nè!”
Người ta nói, chính chú ruột nó – người tôi vẫn tin tưởng – đã đánh nó vì nó làm vỡ chiếc bình quý. Ông ta dọa cho nó “tắm nước sông cho nhớ đời”, ai ngờ… dòng nước lạnh đã cướp luôn sinh mạng của đứa bé.
Tôi không biết mình sống tiếp bằng gì. Mỗi đêm nghe tiếng nước chảy ngoài bờ đê, tôi lại thấy con mình lấp ló, cười với tôi giữa làn sương.
Giờ tôi chỉ muốn nhắn với những ai đang đọc:
Đừng bao giờ nghĩ gửi con đi cho “vui”. Có những sai lầm chỉ cần một buổi chiều… là hóa thành nỗi đau suốt đời.