×
×

Bác nông dân vào khách sạn 5 sao bị lễ tân khinh thường — 10 phút sau, cả khách sạn quỳ gối xin lỗi!

Chiều hôm ấy, giữa trung tâm thành phố hoa lệ, chiếc xe bán tải cũ kỹ màu xám dừng lại trước cửa khách sạn 5 sao nổi tiếng.
Người đàn ông bước xuống — dáng người gầy, vai áo còn dính vết bùn đất, đôi giày cao su mòn vẹt.
Bác đội chiếc nón lá đã ngả màu, tay xách túi vải bạc màu, bước từng bước chậm rãi vào sảnh lớn sáng loáng.

Ngay lập tức, mọi ánh mắt đổ dồn về phía bác.
Một nhóm nhân viên bàn tán nho nhỏ:
– Trời đất, ai cho ông nông dân này vào đây thế?
– Chắc lạc đường rồi, nhìn người như vừa ở ruộng lên…

Bác Tân – người đàn ông ấy – chỉ cười hiền. Bàn tay rám nắng siết chặt chiếc điện thoại cũ. Bác tiến đến quầy lễ tân, giọng chân chất:
– Cô ơi, tôi có đặt phòng trước rồi, tên Nguyễn Văn Tân.

Cô lễ tân – khuôn mặt trang điểm kỹ, môi đỏ rực – nhướng mày nhìn từ đầu đến chân:
– Dạ… bác có chắc là đặt ở đây không ạ?
– Ờ, đúng rồi. Tôi đặt phòng VIP 3 ngày, có view nhìn ra sông.
– Dạ… xin lỗi, bác ơi, phòng đó giá 12 triệu một đêm, bác… có nhầm không?

Một nhân viên bảo vệ đứng gần đó cười khẩy:
– Cô cứ để cháu nói, kiểu này chắc lại nhầm khách sạn rồi. Bên kia đường có nhà nghỉ 300 nghìn một đêm, hợp hơn đó bác.

Tiếng cười bật lên rộ ràng, khiến bác Tân hơi khựng lại. Bác không giận, chỉ nhẹ nhàng hỏi:
– Cô không kiểm tra lại sao?

Cô lễ tân nhún vai, lẩm bẩm:
– Hệ thống tôi tra nhanh rồi, không thấy tên bác đâu. Mà thôi, bác đi giúp em, đừng làm mất hình ảnh khách sạn.

Bác Tân im lặng. Mọi người tưởng bác sẽ cúi đầu bỏ đi. Nhưng không.
Bác rút trong túi ra chiếc điện thoại đời mới – mẫu mà nhân viên ở đây có khi còn chưa kịp mua. Bác bấm vài dòng, ánh sáng màn hình phản chiếu lên khuôn mặt rám nắng.

Năm phút sau.
Tiếng giày da dồn dập vang lên trên nền đá cẩm thạch. Một người đàn ông trẻ mặc vest đen chạy tới, cúi đầu thở gấp:
Bác Tân! Sao bác không báo trước để con đón?!

Cả sảnh im phăng phắc. Cô lễ tân và bảo vệ cùng sững sờ.
– Bác Tân… là…
– Là chủ đầu tư chính của tập đoàn GreenFarm – đối tác chiến lược mà khách sạn chúng ta đang xin hợp tác đó! – người quản lý quát khẽ, rồi quay sang lễ tân, mặt lạnh tanh – Ai đã xúc phạm bác ấy?

Cô gái run rẩy, giọng lạc đi:
– Dạ… con… con không biết… tưởng bác là người… dân thường…

Bác Tân mỉm cười hiền lành, đặt tay lên vai cô:
– Cô gái à, tôi là người dân thường thật đấy. Tôi chỉ khác ở chỗ… tôi biết trồng từng luống rau, nuôi từng con cá để tạo nên những sản phẩm sạch mà nhà hàng các cô phục vụ mỗi ngày.
– Không có “dân thường” như tôi, chắc gì các cô đã có thực đơn đẹp đẽ ấy.

Cả sảnh cúi đầu im lặng.

Người quản lý hối hận, vội vàng cúi mình xin lỗi.
Cô lễ tân bật khóc, run rẩy xin tha thứ.
Bác Tân chỉ khẽ thở dài, ánh mắt xa xăm:
– Tôi không giận đâu. Nhưng tôi mong, sau này, các cô hãy nhớ:

“Đừng bao giờ đánh giá con người bằng chiếc áo họ mặc, mà hãy nhìn bằng trái tim mình.”

Rồi ông thong thả bước lên thang máy riêng, để lại cả sảnh khách sạn lặng ngắt, chỉ còn tiếng thở dài và ánh mắt xấu hổ dõi theo.
Phía sau, người quản lý nhìn theo, lẩm bẩm:
– Một người nông dân… nhưng trái tim ông ấy lớn hơn cả tòa nhà này.

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News