×
×

“Nhìn mâm cỗ cưới, cô gái đổi phong bì từ 500 nghìn xuống 300 nghìn – và cái kết khiến cô không ngẩng đầu lên nổi”

“Cỗ lèo tèo thế này, bỏ năm trăm thì phí quá!” – cô bạn tôi buông một câu thản nhiên giữa bàn tiệc, rồi đứng dậy xin lại phong bì.
Vài phút sau, cô quay lại, bỏ vào phong bì mới tờ 300 nghìn, nét mặt hả hê như vừa lấy lại công bằng cho… bản thân.

Cả bàn im lặng. Tiếng nhạc cưới vẫn rộn rã, nhưng với tôi, khoảnh khắc đó giống như một vết nứt nhỏ trong khái niệm “bạn bè”.
Một người có thể đi với bạn bao năm, nhưng chỉ cần vài món ăn không vừa ý, lại sẵn sàng đặt giá cho tình cảm.


Cách đây hơn một tháng, nhóm tôi – tám người bạn cấp 3 – về quê dự đám cưới Lan, đứa hiền nhất lớp. Cô dâu cưới muộn, ai cũng vui vì cuối cùng cũng có người thật lòng thương cô.

Chúng tôi thống nhất mừng 500 nghìn – mức bình thường, không phô trương, đủ để bạn vui.
Nhưng khi ngồi xuống mâm cỗ – vài món giản dị như gà luộc, thịt kho, canh măng – cô bạn N. bắt đầu cau mày:

“Cỗ thế này tính ra chỉ hơn triệu rưỡi, tám người chia ra mỗi người hết ba trăm là cùng. Mừng năm trăm thì hớ quá.”

Tôi chỉ cười:

“Đi ăn cưới đâu phải tính lời lỗ. Cỗ chỉ là cái cớ, tấm lòng mới là chính.”

N. không nói gì, chỉ đứng dậy, rồi bất ngờ ra bàn lễ tân xin lại phong bì.
Ai cũng ngạc nhiên, tưởng cô giúp cô dâu sắp xếp, nhưng lát sau quay lại, cô rút ví, nhét 300 nghìn vào phong bì mới, rồi đút vào túi xách như chẳng có chuyện gì.

Tôi lặng người.
Không phải vì số tiền, mà vì thái độ tính toán lạnh lùng trong một ngày lẽ ra chỉ nên có niềm vui.


Buổi tối, trên đường về, xe đi qua cánh đồng, đèn vàng hắt lên khuôn mặt mỗi người. N. cười đùa, bảo “Tiết kiệm được hai trăm, coi như tiền xăng.”
Không ai đáp. Không khí im lặng nặng như sương đêm.

Tôi ngồi ở ghế cuối, nhìn ánh đèn xa dần, tự hỏi:

“Liệu có phải, khi con người bắt đầu so đo từng đồng trong tình bạn, thì họ cũng đang đánh mất thứ quý nhất – lòng trân trọng.”

3 tuần sau, N cũng tổ chức lễ cưới.

Hôm đám hỏi, N. nhắn riêng cho tôi:

“Cậu ơi, nhớ đến sớm nhé. Đừng quên phong bì nha 😆”
Câu đùa tưởng nhẹ, mà nghe chát chúa. Tôi chỉ trả lời “Ừ, yên tâm.”

Cả nhóm rủ nhau đi chung, vẫn như mọi khi — nhưng lần này, mọi người ngầm thống nhất điều gì đó.
Lan – cô dâu hôm trước – cũng đi cùng.

Đến nơi, sân nhà N. dựng rạp, loa nhạc ầm ầm. Cô mặc áo dài đỏ, cười rạng rỡ, tay đón từng người.
Khi chúng tôi đưa phong bì, cô đếm qua, miệng vẫn dẻo:

“Ôi, lại phiền mọi người rồi. Mừng ít thôi, cho nhẹ lòng.”

Tôi nhìn cô, khẽ cười:

“Yên tâm, bọn mình cũng mừng ‘hợp lý’ lắm.”

Cô không để ý. Tiệc diễn ra vui vẻ, cỗ cưới có phần sang hơn hôm trước. Nhưng điều đáng nói là — cả nhóm tám người ngồi cùng bàn đều chỉ ăn hờ, nói cười vừa phải, không ai đụng đũa nhiều, và ra về sớm.


Buổi chiều, N. đăng lên Facebook:

“Cảm ơn bạn bè đã đến chung vui. Thật hạnh phúc khi có những người luôn ở bên mình ❤️”

Nhưng niềm vui đó kéo dài chưa đến tối.

Khoảng 9 giờ, cô nhắn riêng cho tôi, giọng hốt hoảng:

“Ủa… cậu, nhóm mình mừng bao nhiêu vậy? Hình như có nhầm, mình đếm ra có mấy phong bì 300 nghìn, y như photocopy luôn.”

Tôi đáp tỉnh bơ:

“Ừ, bọn mình mừng theo mức hợp lý mà cậu từng nói. Cỗ này chắc cũng tầm hơn triệu rưỡi, mừng ba trăm là vừa.”

Bên kia im lặng hồi lâu, rồi hiện lên một dòng tin nhắn ngắn gọn:

“Cậu đang… ám chỉ hôm đám cưới Lan hả?”

Tôi không trả lời.
Nhưng tôi biết, cô đã hiểu.


Ba ngày sau, tôi thấy N. đăng story mập mờ:

“Hóa ra, có những điều mình gieo đi, đời sẽ trả lại đúng kiểu đó…”

Tôi không bình luận, cũng không “thả tim”.
Vì thật ra, tôi không muốn “trả thù”. Chúng tôi chỉ muốn cho cô thấy, lòng người cũng có giá — và nó không tính bằng tiền.


Một tháng sau, N. gặp lại tôi trong đám cưới người quen khác. Cô bước đến, cười gượng, nói:

“Hôm đó… mình hiểu rồi. Xấu hổ lắm. Cảm ơn vì đã cho mình bài học nhớ đời.”

Tôi cười nhẹ:

“Không sao. Quan trọng là lần sau, cậu mừng ai – thì mừng bằng lòng mình, chứ đừng bằng… cái dạ dày.”

Cô cúi đầu, mặt đỏ ửng, không nói thêm.

Đêm ấy, khi tiệc tàn, tôi thấy cô ngồi một mình, gỡ từng bông hoa giấy gắn trên váy, ánh mắt lặng lẽ.
Có lẽ lần đầu tiên, cô nhận ra — người ta không nhớ mình mừng bao nhiêu, nhưng sẽ nhớ mình đã nhỏ nhen thế nào.

Related Posts

Our Privacy policy

https://xemtinnhanh10.com - © 2025 News