Chiều mưa lất phất, trong con ngõ nhỏ của vùng quê nghèo miền Trung, bà Năm gùi bao ve chai vừa nhặt được ngoài bãi rác. Bên trong, giữa đống giấy ướt và vỏ chai nhựa, có một thứ khiến bà sững người: một đứa bé khoảng 5t, đang bới từng mẩu thức ăn, mặt mũi nhem nhuốc, gầy gò.
Bà run run, nhìn quanh. Không một bóng người. Tiếng mưa rơi đều, tiếng chó sủa xa xa.
Bà bế đứa bé lên, ôm sát vào ngực:
— Tội nghiệp… ai mà nỡ bỏ con thế này.
Bà Năm sống một mình trong căn chòi lụp xụp ở cuối làng. Chồng mất sớm, con trai duy nhất đi làm xa rồi biệt tăm. Cả làng ai cũng bảo bà “gàn dở”, suốt ngày lang thang nhặt rác, chuyện đâu cũng thương người.
Khi bà đem đứa bé về, người ta xì xào:
— Gàn thật! Nuôi con người ta, sau này nó lớn bỏ đi, chẳng được gì đâu!
— Thân bà lo chưa xong, còn đèo bòng!
Bà chỉ cười, bế đứa bé trên tay, thì thầm:
— Nó không có ai, mình nuôi được ngày nào hay ngày ấy.
Bà đặt tên cho nó là Tí.
Những năm tháng sau đó, người trong làng quen dần với cảnh bà lão lom khom đẩy xe ve chai, thằng nhỏ chạy lon ton phía sau. Bữa cơm của họ thường chỉ có cơm nguội với rau luộc, nhưng tiếng cười thì chưa bao giờ tắt.
Tí học giỏi. Cứ mỗi lần nó cầm giấy khen về, bà Năm lại run run xếp vào hộp thiếc cũ, như báu vật.
Đến năm Tí đậu đại học, bà phải bán hết mấy sào ruộng người ta cho mượn giấy để nó lên thành phố học. Ai cũng bảo bà dại. Bà chỉ nói:
— Nó muốn học, để nó đi.
Rồi Tí ít về. Thỉnh thoảng gọi điện, giọng lúc vội vã, lúc xa xăm. Bà vẫn vui, chỉ mong nó khỏe.
Một mùa đông, bà ngã quỵ bên đường khi đang đẩy xe ve chai. Người ta đưa vào trạm y tế, tìm mãi mới gọi được cho Tí.
Nhưng điện thoại tắt máy.
Năm ấy, bà Năm nằm một mình trong căn chòi lạnh, thỉnh thoảng mở chiếc hộp cũ, ngắm tấm giấy khen đã úa vàng.
Rồi… bà ra đi trong lặng lẽ.
Hàng xóm gom góp chôn cất. Không ai thấy đứa con nuôi đâu. Ai cũng thở dài:
— Đấy, nuôi con người ta, cuối cùng vẫn cô độc mà chết.
Hai mươi năm sau, một đoàn xe hơi dừng lại ngay đầu làng. Một người đàn ông mặc vest, dáng sang trọng, bước xuống. Anh quỳ sụp trước nấm mộ nhỏ rêu phong, giọng nghẹn lại:
— Mẹ ơi… con về rồi…
Anh là Tí. Giờ là bác sĩ nổi tiếng, giám đốc bệnh viện lớn ở thành phố. Trong tay anh là cuốn sổ đỏ mang tên bà Năm, cùng tờ giấy nhận con nuôi đã úa vàng.
Tí thắp hương, rồi nói với người dân làng:
— Con về xây lại căn nhà cho bà. Và con muốn mở một quỹ học bổng mang tên mẹ Năm — người đã nhặt con về từ đống rác, cho con một cuộc đời.
Cả làng đứng lặng. Những người từng chê bà “gàn dở” rưng rưng nước mắt.
Trong làn khói hương mờ ảo, người ta như thấy bóng bà Năm mỉm cười hiền hậu bên cạnh, đôi tay vẫn ôm lấy đứa trẻ năm nào…