Nửa đêm, mẹ chồng thấy ánh sáng xanh r–ờ r–ờ trong phòng con dâu, tưởng bật điều hòa phí điện liền c–ắt cầu dao – sáng ra, bà q–uỵ x–uống khi nghe tiếng b–áo đ–ộng vang lên…
Nửa đêm.
Căn nhà im ph–ăng ph–ắc, chỉ có ánh sáng xanh nh–ấp nh–áy từ phòng tôi h–ắt ra khe cửa.
Mẹ chồng tôi nằm trong buồng, tr–ằn tr–ọc mãi không ngủ nổi.
Đêm nào cũng vậy – 11 giờ, cả nhà tắt đèn, nhưng từ phòng vợ chồng tôi lại phát ra tiếng “phà… phà…” đều đều, nghe như tiếng máy lạnh đang chạy.
Bà b–ực l–ắm. Tiền điện tháng trước gần 3 triệu, trong khi bà suốt ngày nhắc tiết kiệm. Càng nghĩ càng ấ–m ứ–c:
“Con dâu gì mà ăn xài h–oang ph-í. Cả đêm bật điều hòa, thử hỏi ai chịu nổi!”
Rồi một ý nghĩ l–óe l-ên.
Bà r–ón r–én ngồi dậy, l-ôi cây gậy trúc dưới gầm giường, bước ra sân sau. Ánh đèn pin từ điện thoại soi ch–ập ch–ờn.
Một tay r–un r–un, bà với lên cầu dao tổng.
“C–ắt điện một đêm cho biết mặt, xem mai có dám bật nữa không!”
C–ạch!
Cầu dao hạ xuống, cả khu chìm vào bóng tối.
Mẹ chồng mỉm cười m-ãn ng-uyện, quay về giường ngủ ngon lành.
Nhưng sáng hôm sau…
Cả xóm n–áo l–oạn. “Ch-eet rồi! Nhà ông Thìn b-ốc kh–ói!”
“Hình như ch-áy từ tủ lạnh!”
Mẹ chồng tôi tò mò chạy ra xem, trong lòng còn h–ả h–ê vì “chiến công tiết kiệm điện” đêm qua. Nhưng vừa đến đầu ngõ, bà khựng lại: xe c–ứu th–ương, cảnh sát, kh-ói vẫn â-m ỉ b-ốc lên.
Người hàng xóm h–oảng h–ốt kể:
“Đêm qua m-aat điện, tủ lạnh nhà ông Tám bị ch–ập m–ạch, ch–áy âm ỉ suốt đêm. May chưa b–én sang nhà khác.”
Bà bỗng l–ạnh ng–ười.
Bà nhớ rõ — chính tay mình là người cắt cầu dao tổng cả khu.
Đang đứng run rẩy chưa kịp nói gì, từ trong nhà, tôi hấp tấp chạy ra, mặt tái nhợt:
“Mẹ ơi! Sao đêm qua điện mất mà mẹ không báo con? Máy thở của anh Huy tắt từ 3 giờ sáng, may con phát hiện sớm kịp cắm pin dự phòng…”
Không khí như đông cứng lại.
Mẹ chồng tôi nhìn tôi, nhìn vào căn phòng với ánh sáng xanh nhấp nháy của chiếc máy thở, nước mắt rơi lã chã.
Bà khuỵu xuống, giọng nghẹn lại:
“Trời ơi… hóa ra tiếng ‘phà phà’ mẹ nghe mỗi đêm… là tiếng máy cứu mạng con trai mẹ…”
Từ hôm ấy, căn nhà không còn bật điều hòa nữa, nhưng mỗi khi nghe tiếng “phà phà” đâu đó vang lên, mẹ lại lặng người, mắt hoe đỏ.
Bà nói nhỏ, như tự nhủ:
“Giá mà đêm đó… mẹ đừng tắt cầu dao.”